← Quay lại trang sách

Chương 1238 Bảo Vật Đạo Giáo

Lão Yên nhìn bọn họ, chậm rãi thở dài, rốt cuộc đành bảo họ, chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng nổ súng, có thể trốn thì cứ trốn đi, cho dù không có cách nào gửi tình báo cho chúng tôi cũng không sao.

Lão Trương bảo lão Yên đừng dong dài nữa, mau đi đi, lúc này lão Yên mới im lặng.

Đương nhiên, chúng tôi cũng không rời đi ngay, mà nhìn lão Trương và ngài Cổ bước vào trong khe nứt, lại chia cho hai người bọn họ thêm một nửa số lương khô, rồi mới dặn dò: “Số lương khô này đủ để ăn trong một tuần, nếu đến ngày thứ năm mà chưa thấy chúng tôi có bất cứ tin tức gì thì hai người hãy nghĩ cách trèo xuống, biết chưa?”

Lão Trương xua xua tay, nói đã biết rồi.

Tôi nhìn bọn họ, trong lòng vẫn chẳng thấy yên tâm lắm, nhưng đã tới bước này, tôi cũng chỉ có cách cải trang cho cái khe này trông tự nhiên nhất có thể.

Chờ đến khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi mới buộc sợi dây leo núi quanh eo, đầu còn lại buộc chặt vào vách núi, trước khi đi còn nhắc nhở thêm: “Con đường này chỉ cần đạp sai một bước là tan xương nát thịt, mọi người phải cẩn thận một chút, đừng phạm sai lầm ở nơi này!”

Mọi người đều gật đầu, rồi chuẩn bị đầy đủ.

Khoảng một 1 phút sau, chúng tôi bám vào vách núi và từ từ tiến lên con đường tử thần…

Độ khó của con đường lát ván này không phải chuyện đùa đâu.

Không có bất cứ thiết bị bảo hộ nào, tất cả hoàn toàn đều dựa vào kỹ năng của chúng tôi và sợi dây thừng buộc quanh eo mình, nếu chúng tôi dẫm hụt, người bên cạnh cũng chẳng thể nào cứu nổi.

Đây là điều tôi đã quyết định, tuy rằng nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng nó lại rất phù hợp với tình hình hiện tại của chúng tôi.

Nếu dẫm trượt, bản thân có thể tự bám lấy vách đá để trèo lên lại, nhưng những người cứu giúp bạn thì chưa chắc. Khi một người rơi xuống, quán tính rất lớn, muốn dùng một tay để giữ người đó lại là điều không thể nào.

Nói cách khác, một khi xảy ra vấn đề, người cố gắng cứu viện cũng có thể xảy ra vấn đề, hai mạng người cứ thế mà rời khỏi thế gian.

Cho nên tôi mới quy định như vậy.

Ngay từ đầu tôi đã nói như thế, điều này khiến sắc mặt của mọi người có chút quái dị, sau khi tôi phân tích thì họ cũng bày tỏ mình đã hiểu rồi, nói quả thực nếu tình huống này xảy ra, với cách đá này, đúng là bước lầm một bước sẽ thành vạn kiếp bất phục, cho nên, tôi không thể cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Sau khi tôi đưa ra quyết định này, lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi biết ông ấy đang nghĩ gì, đoán chừng ông ấy không ngờ được rằng một người luôn trốn tránh như tôi một khi nắm được quyền chỉ huy lại quyết đoán và mạnh mẽ như vậy!

Kỳ thật tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tôi biết mối liên kết tình cảm giữa các thành viên nên phải có một quy định cứng rắn.

Tôi xung phong đi trước, nhưng đôi chân chỉ dùng được một nửa sức lực, tôi gần như phải dựa cả vào sức cánh tay để tiến về phía trước từng chút một.

Không biết đã qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, nhưng vẫn phải cắn rắn đi tiếp.

Bây giờ tôi là trưởng nhóm, giống như lão Yên trước đây vậy, có gì cũng phải giấu ở trong lòng, không thể để mọi người thất vọng.

Huống hồ gì con đường này là do tôi chọn, tất nhiên tôi biết điều gì là tốt nhất.

Bọn họ cũng không biết con đường phía trước ở phương nào, chỉ có tôi mới có thể xác định được mục tiêu chính xác và dẫn họ đi đến đích cuối cùng.

“Trường, Trường An, phải mất bao lâu nữa?” Nha Tử đi phía sau tôi phát ra thanh âm run rẩy.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy sắc mặt Nha Tử đã trắng bệch, thoạt nhìn khá đáng sợ.

Anh ta sợ độ cao…

Tôi thở dài, vừa rồi anh ta chỉ trèo lên trên, chỉ cần không nhìn xuống phía dưới là coi như không có việc gì. Nhưng bây giờ thì không được, anh ta cần phải nhìn chằm chằm xuống con đường dưới chân thì mới có thể tiến từng bước tiến về phía trước, bởi vậy, khi cúi đầu xuống Nha Tử nhìn thấy vực sâu vạn trượng, bảo sao anh ta lại có dáng vẻ như vậy.

“Cố gắng lên, sắp tới rồi.” Tôi kiên định nói.

Nha Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm có vẻ hơi khó tin, tôi thở ra một hơi, có gắng để bản thân trông ổn trọng hơn, thậm chí tôi còn nở nụ cười để trấn an anh ta.

Lúc này anh ta mới hơi thả lỏng một chút và thận trọng bước từng bước tiếp theo.

Tôi chậm rãi đi về phía trước, không dám phân tâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn về phía Nha Tử, bắp chân anh ta đã run lên bần bật rồi…

Khẽ nhíu mày, tôi lại nhìn phía trước, chúng tôi đã đi được nửa vòng rồi, con đường lát ván này quả là quanh co uốn lượn lại còn hướng lên trên, nhưng tôi không biết điểm cuối ở đâu, đương nhiên, điều tôi rõ nhất chính là điểm kết thúc ấy lại là đỉnh núi.

Bởi vì điều này có nghĩa là chúng tôi còn phải leo thêm một nghìn mét nữa.

Bên cạnh đó, tôi cũng lo lắng về chứng say độ cao mà lão Yên đã nhắc tới…

Bây giờ chúng tôi chắc đang ở độ cao vài trăm mét, nhìn xuống phía dưới quả là kinh hồn lạc phách, đừng nói tới người mắc chứng sợ độ cao như Nha Tử, đến cả bản thân tôi cũng đang cảm thấy đầu váng mắt hoa đây.

“Mọi người có ổn không?” Tôi hơi cất cao giọng để hô lên một câu, nhưng cũng không dám nói quá lớn, sợ khiến mọi người giật mình.