Chương 1237 Bảo Vật Đạo Giáo
“Cậu không sợ sấm sét à?” Lão Yên nhìn tôi một cách lạnh lùng. Tôi cười cười, nói nếu con đường này có sấm sét thật, vậy thì cứ để nó đánh đi, còn nếu trên đường đi không có gì, tôi cũng không ngại đánh với đám kia một trận đâu.
Lão Yên nhẹ nhàng thở ra, nói may quá, tôi vẫn chưa bị ngốc.
Tôi chỉ sờ mũi chứ không đáp lời, chỉ quay đầu lại nói: “Lão Trương, và cả ngài Cổ nữa, có thể đoạn đường tiếp theo hai người không thể đi được nữa rồi.”
Đoạn đường ván cũng không khá hơn đoạn đường trèo lên đây chút nào, chỉ cần hơi mất trọng tâm một chút là có thể bị ngã xuống dưới, nếu còn cõng theo hai người họ, tôi đoán đến cả Côn Bố và Nha Tử cũng không giữ nổi thân mình.
Lão Trương gật gật đầu, sau đó giao lại chiếc bộ đàm cho tôi, nói: “Nếu có gì khó quyết định thì cứ tìm cấp trên, ông ấy đã cải tiến chiếc bộ đàm này rồi, cho nên phía Xích Mi sẽ rất khó phản trinh sát. “
Còn sắc mặt của ngài Cổ không được tốt cho lắm, ông ấy chất vấn tôi: “Nếu ngay từ đầu tôi đã biết họ không thể đi được đến đích cuối, vì sao còn bảo Nha Tử và Côn Bố cõng hai người họ lên tận nơi này làm gì?”
Tôi cười cười: “Tất nhiên là vì có nhiệm vụ giao cho hai người rồi!”
Đôi mắt Lão Trương sáng rực lên, ngài Cổ cũng nhìn tôi, tựa hồ muốn nói nếu tôi không tìm ra được nguyên cớ ra hồn, tất nhiên ông ta sẽ không tha cho tôi.
“Xích Mi và đám đàn em đang đi thẳng về phía ngọn núi này, hiển nhiên bọn chúng rất giỏi nhận biết đường đi và thậm chí chúng còn có thể đi theo con đường này.” Tôi từ từ phân tích.
Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ không ngừng, đám Xích Mi sẽ đi vào núi theo hướng nào, đầu tiên, bọn chúng phải tìm ra một con đường dẫn thẳng từ đỉnh núi đến nơi này; thứ hai, bọn chúng sẽ xuống núi trước rồi mới lên núi.
Tạm thời chưa đề cập tới vế đầu tiên, chỉ nói đến vế thứ hai, nếu bọn chúng xuống núi trước, tất nhiên sẽ tìm ra được con đường phù hợp hơn, rất có khả năng bọn chúng sẽ tìm được đến nơi này.
Tôi thở dài: “Bởi vậy hai người nhất định phải ẩn nấp thật cẩn thận, một khi bọn chúng tới được nơi này, nhất định phải báo cho chúng tôi càng sớm càng tốt!”
Với sự cảnh giác của Xích Mi, dọc theo đường đi khẳng định sẽ phát hiện được ra dấu vết của chúng tôi, đến lúc đó, nếu chúng tôi không có sự phòng bị gì, sợ là cả đám sẽ chết rất thảm.
Lão Trương và ngài Cổ còn chưa kịp đáp lại, lão Yên đã phản đối.
Lý do là ông ấy không yên tâm để cho hai người họ ở lại nơi này.
Kỳ thật, đến cả bản thân tôi cũng không yên tâm được, để cho hai người chẳng có chút võ phòng thân nào ở lại cái chỗ rất có thể sẽ gặp phải Xích Mi thế này, quả là một chuyện vô cùng mạo hiểm.
Thế nhưng đâu còn cách nào khác, mấy người còn lại trong đám chúng tôi không thể ở lại nơi này.
Đám Xích Mi người đông sức khoẻ, còn chúng tôi chỉ có mấy mống người thế này, nếu để cao thủ ở lại, sức chiến đấu của chúng tôi tất sẽ bị suy giảm, cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể để hai vị chuyên gia ở lại mà thôi!
****
“Nơi này có chỗ nào để ẩn nấp?” Lão Trương bình tĩnh hỏi.
Tôi mỉm cười và chỉ vào một cái khe nhỏ ở phía sau bục đá, nói ở đó tuy rằng không phải là một con đường, nhưng cũng đủ cho hai người có thể ẩn nấp, hơn nữa, có được thứ để trốn thì họ cũng sẽ an tâm được hơn một chút.
Lão Yên vẫn không đồng ý, nói rằng làm thế quá mạo hiểm.
Lão Trương không kiên nhẫn, nói: “Rốt cuộc là tôi ở lại hay là anh ở lại, sao lại lải nhải nhiều thế?”
Lão Yên tức giận nhìn ông ấy, nhưng lại không tiện đấu võ mồm với lão Trương, mà chỉ nhìn sang phía tôi, nói rằng bản thân mình không đồng ý.
Lão Trương cùng ngài Cổ đều là nhân tài của giới kỹ thuật và địa chất, lần này mời hai người họ tới đây là để giúp đỡ chúng tôi, nếu bọn họ xảy ra chuyện, 701 căn bản không thể nào giải thích được với cấp trên.
Tôi cũng có chút do dự, dọc đường đi lão Trương đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, còn về ngài Cổ, dù ông ta là người trầm mặc ít lời, nhưng cũng nhờ kiến thức địa chất của ông ấy mà suốt chặng đường này chúng tôi cũng tránh được việc phải đi đường vòng, hiện giờ để lại hai người họ ở đây, đúng là có chút mất đạo đức.
Tôi nhìn hai người họ, cuối cùng thở dài: “Không có cách nào khác, trước mặt, đây chính là phương án tốt nhất.”
“Các người đi đi, lão Yên, cho chúng tôi khẩu súng, cái khe này cũng coi như là chỗ dễ thủ khó công. Nếu quả thực bị phát hiện, chúng tôi cũng phải giết được vài tên chứ.” Lão Trương nhìn lão Yên, giọng điệu đã hoà hoãn hơn một chút.
Lão Yên còn muốn nói thêm gì nữa, lão Trương lại tiếp tục: “Lão Yên, tôi ghét nhất chính là cái dáng vẻ này của anh đấy, sao nào, chỉ có anh mới xứng đáng hy sinh vì quốc gia à?”
Lời này vừa nói ra, lão Yên cũng không biết nên đáp lại thế nào, phải mất một lúc lâu sau ông ấy mới rút khẩu súng lục dắt bên hông ra, rồi lại lấy thêm một khẩu nữa từ trong túi của mình, sau đó lần lượt đưa súng cho hai vị chuyên gia, còn không yên tâm hỏi xem họ có biết bắn hay không.
Lão Trương mở miệng nói đùa, hỏi thử lão Yên có muốn thử hay không?