← Quay lại trang sách

Chương 1240 Bảo Vật Đạo Giáo

Sau khi ổn định thân người một chút, tôi nhanh chóng nhìn về phía trước và xung quanh, liền nhìn thấy một cái hang cách đó khoảng mười bước, điều đó có nghĩa là chúng tôi đã đến được đích.

“Nha Tử, anh nhìn xem…” Tôi kích động quay đầu lại, thế nhưng tôi quên mất mình đã vượt qua khúc cua, căn bản không nhìn thấy Nha Tử.

Tôi cất cao giọng, nói với Nha Tử rằng đích đến ở ngay phía trước, thế nhưng lại không nghe thấy bất cứ âm thanh hồi đáp nào.

Lòng tôi bồn chồn, sợ rằng Nha Tử xảy ra chuyện gì, vì thế tôi lại hô to: “Nha Tử, anh nhìn xem, phía trước chính là hang động, anh nhất định không được bỏ cuộc vào lúc này, nếu không tôi cũng nhảy xuống dưới theo anh đấy!”

Cuối cùng, tôi thực sự sợ hãi, chỉ có thể dùng giọng điệu này để đe doạ anh ta.

“Biết rồi.” Một giọng nói chậm rãi vang lên từ phía bên kia khúc cua, sau đó Nha Tử với cái đầu ướt nhẹp mồ hôi xuất hiện, lúc này tôi mới dám thở phào, nếu Nha Tử xảy ra chuyện gì ở ngay chỗ này, quả thực tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Động tác của Nha Tử rất chậm, tôi nhìn anh ta, chỉ sợ anh ta không cẩn thận mà dẫm hụt.

Cũng may, tuy rằng Nha Tử sợ độ cao, những kỹ năng vẫn rất tốt, kỳ thực cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Chẳng qua vì chứng sợ độ cao này, nên khi di chuyển anh ta cứ lảo đảo lắc lư, khiến tôi nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Nha Tử bước qua khúc cua, hiển nhiên anh ta cũng đã nhìn thấy được cái hang kia, khẽ mỉm cười và nói: “May là Trường An cậu không lừa tôi, nếu tôi tôi thực sự không thể kiên trì nổi nữa đâu…”

Tôi biết những gì anh ta nói là sự thật, tôi vội vàng đánh lạc hướng chú ý của Nha Tử: “Cái gì mà kiên trì với không kiên trì chứ, nhìn đi, không phải đã tới nơi rồi sao?”

Trong mười bước cuối cùng, chúng tôi đã đến nơi mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ngay khi chân Nha Tử vừa mới chạm đất, anh ta đã nằm bẹp dí trên đất, không thể nói nổi một câu.

Bởi vì lão Yên và những người khác vẫn còn ở phía sau nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc kéo Nha tử sang một bên, suốt cả quá trình ấy anh ta chẳng hề dùng được chút sức nào, hoàn toàn hoá thành một vũng bùn.

Mấy người lão Yên vừa bước qua khúc cua và nhìn thấy Nha Tử, ai ấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Cô Thu vỗ vỗ vào vai Nha Tử, Nha Tử yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, chẳng thể nói được lời nào.

“Còn ổn, chưa chết.” Cô Thu đưa ra kết luận.

Tôi cười khổ một tiếng, này tuy rằng chưa chết, nhưng Nha Tử cũng mất nửa cái mạng rồi, không biết anh ta có hồi phục được như lúc đầu hay không.

Lão Yên đứng trước hang động và quan sát xung quanh, rồi nói: “Nơi này hẳn là bên sườn núi, chỉ là độ cao cũng đã hơn nghìn mét, dù thế nào đi nữa, mọi người cũng phải cẩn thận, nếu cảm thấy khó chịu thì đừng cắn răng chịu đựng.”

Tôi biết ông ấy đang lo lắng mọi người bị say độ cao, bởi vậy đã gật đầu thật mạnh.

Nhưng Nha Tử ở bên cạnh lại đột nhiên bật cười, giọng điệu suy yếu: “Lão Yên, ông nhìn tôi này, phản ứng của tôi có được xem là say độ cao không?”

Lời này của anh ta đã lập tức kéo suy nghĩ của lão Yên trở về, ông ấy trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Nha Tử để kiểm tra. Ban đầu tôi còn cho rằng Nha Tử chỉ nói đùa mà thôi, nhưng thấy sắc mặt của lão Yên càng lúc càng trở nên nghiêm túc, tôi đã biết, e rằng đó không phải lời đùa vui.

Nha Tử thực sự bị say độ cao rồi ư?

Toản Địa Thử hừ một tiếng, nói: “Nơi này cùng lắm cũng chỉ cao tầm nghìn mét mà thôi, Nha Tử, cho dù cậu có bị say độ cao thật, thì không phải cũng phản ứng quá sớm rồi sao?”

Lão Yên quay đầu ra hiệu cho Toản Địa Thử đừng nói nữa, sau đó ông ấy quay sang hỏi Nha Tử vài câu, chẳng hạn như ngực có bị tức không, có thấy nóng đầu hay mắc triệu chứng gì tương tự không.

Nha Tử đáp đầu mình không nóng, thế nhưng có thấy hơi tức ngực, tuy nhiên triệu chứng này có thể có liên quan tới việc anh ta vừa mới phải đi qua con đường lát ván vừa rồi.

Ấy vậy nhưng lão Yên vẫn không hề thả lỏng, ông ấy dặn dò Nha Tử nghỉ ngơi cho cẩn thận, nếu thực sự không chịu nổi thì có thể sử dụng tới bình dưỡng khí. Cũng may 701 thường mang theo bình dưỡng khí khi đi làm nhiệm vụ, trong một số trường hợp khẩn cấp, ít nhất có thể sử dụng tới oxy trong bình dưỡng khí.

Nha Tử khẽ gật đầu, rồi nằm bẹp dí ở một bên để nghỉ ngơi.

Tôi thấy anh ta có vẻ đã kiệt sức lực nên cũng không thúc giục, dù sao trông hang động này cũng khá hẻo lánh, đánh người của Xích Mi hẳn là sẽ không chú ý tới nơi này đâu.

Nha Tử nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ mới lại sức, nhưng mặt của anh ta vẫn đỏ bừng.

Mặt lão Yên đã biến sắc, trực tiếp tháo cặp kính râm của Nha Tử xuống.

Nha Tử còn chưa cảm nhận được gì, thế nên anh ta mở to cặp đồng tử đỏ rực, hỏi lão Yên làm gì thế?

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Lão Yên hỏi.

Nha Tử suy nghĩ một lúc, rồi nói mình cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy cả người nhẹ bẫng.

Lão Yên vội vàng lấy bình dưỡng khí trong túi ra, tháo nắp trên bình, đặt đầu còn lại lên mũi của Nha Tử và yêu cầu anh ta hít hai hơi dưỡng khí, sau đó quay sang hỏi Côn Bố trên người anh ta có thuốc hạ sốt hay không.