Chương 1241 Bảo Vật Đạo Giáo
Lần này chúng tôi ra ngoài vội vàng đến mức không kịp bổ sung thuốc men gì, phần lớn trên người đều là thuốc đuổi côn trùng, bởi vì lần trước chúng tôi tới Ly Sơn nên chỉ chủ yếu chuẩn bị những loại thuốc này.
Côn Bố lắc lắc đầu, nói không có.
Lão Yên nhìn anh ta, muốn nói lại thôi, sắc mặt của Côn Bố cũng không được tốt lắm, tôi nhớ tới mỗi lần Côn Bố chế thuốc kỳ thực đều là phối hợp các loại cổ trùng với nhau, nhiều loại cổ trong đó tuy không phải là thuốc những vẫn có thể trấn áp bệnh tật.
Nhưng hiện tại Côn Bố không thể sử dụng được cổ trùng…
Tôi quay sang nhìn Côn Bố, đối với việc anh ta không thể điều khiển được cổ trùng tôi chợt cảm thấy có chút quái lạ. Bởi vì trước đó phải trèo đèo lội suối cho nên tôi không có thời gian để suy nghĩ sau xa, bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi, tôi mới nghĩ đến.
Côn Bố vẫn còn rất khỏe mạnh, không có dáng vẻ gì giống người sắp chết cả, vậy vì sao đám cổ trùng trên người anh ta lại đột nhiên mất khống chế chứ?
Tôi nhìn thoáng qua mọi người, lão Yên đang ngồi nói chuyện với Nha Tử, đồng thời ông ấy cũng tìm mọi cách để giúp thân nhiệt của Nha Tử hạ xuống một chút.
Thể nhưng bản thân Nha Tử lại tỏ ra chẳng có việc gì, thậm chí anh ta còn có tâm trạng nói nói cười cười với chúng tôi.
Tuy nhiên, trông sắc mặt của anh ta, tôi có thể nhận ra được điểm bất thường, mặt anh ta lúc này đỏ rực như lửa vậy.
“Nha Tử, cậu cố gắng chống đỡ, đừng có ngủ đấy.” Lão Yên thấp giọng nói.
Nha Tử à một tiếng, nói bây giờ anh ta cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Lão Yên nhẹ nhàng gật đầu, lẩm bẩm vài tiếng: “Vậy là tốt rồi, nhất định đừng ngủ quên mất đấy.”
Tôi hiểu được ý của lão Yên, bất kể là bị mắc phải bệnh gì, điều đáng sợ nhất chính là bất tỉnh.
Huống chi chứng say độ cao đòi hỏi phải có tinh thần vững chắc để chống lại!
Nếu cứ thế mà ngủ quên mất, để mặc cho cơ thể cứ sốt mãi không lui, vậy rất dễ xảy ra vấn đề không mong muốn.
“Anh Côn Bố, anh có tiện nói chuyện không?” Tôi thấy ai nấy đều đang có việc phải làm, liền nhìn về phía Côn Bố, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh cô Thu.
Dường như từ sau khi không thể khống chế được cổ trùng, khoảng cách giữa Côn Bố với cô Thu liền được thu hẹp lại, phải nói thái độ của cô Thu vô cùng mạnh mẽ.
Bởi vậy, Côn Bố cũng chỉ có thể đi theo cô Thu mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh ta, sao tôi cứ thấy anh ta đang rất vui vẻ nhỉ.
Cũng đúng, tôi đoán là dù đã lớn tới bây giờ, vẫn chưa có ai quan tâm đến anh ta như vậy, cho nên Côn Bố mới vui như thế.
Nghe được tiếng của tôi, Côn Bố nhìn tôi có chút tò mò, dùng ánh mắt dò hỏi xem tôi có chuyện gì không, tôi nhìn sang cô Thu ở bên cạnh anh ta, có chút khó xử.
Cô Thu trừng mắt với tôi, bảo tôi có gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Tôi không do dự, nói thẳng: “Anh Côn Bố, anh không cảm thấy việc côn trùng đột nhiên không nghe theo mệnh lệnh của mình là một vấn đề rất lớn hay sao?”
****
Vẻ mặt của cả Côn Bố cùng cô Thu đều đột nhiên thay đổi, Côn Bố còn đỡ, sau khi cơn hoảng loạn qua đi, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Nhưng sắc mặt của cô Thu lại không hề tốt chút nào, tôi tin chắc rằng nếu không phải do tình hình không ổn, nói không chừng cô ấy nhất định đã cho tôi một đấm rồi.
Tôi nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô Thu, lúc cô ấy đang muốn nói gì đó lại bị Côn Bố ngăn lại.
“Cậu muốn nói gì?” Côn Bố thản nhiên hỏi.
Tôi liếc mắt nhìn cô Thu, Côn Bố lại bảo tôi không cần phải kiêng dè cô ấy, cứ nói thẳng đi.
Tôi cũng không ra vẻ nữa, nói: “Chỉ sợ anh đã bị người ta giăng bẫy rồi.”
Côn Bố khẽ nhíu mày, rõ ràng đang đợi lời giải thích của tôi, tôi hít một hơi rồi nói ra cách phân tích của mình.
Theo cách phân tích của tôi, có khả năng là Côn Bố sẽ bị đột tử bất cứ lúc nào, hiện giờ cơ thể anh ta cũng chẳng có chỗ nào khó chịu cả, tiền đề của việc những người Nam Cương kia đuổi cùng giết tận anh ta chính là vì muốn lấy được cách luyện chế cổ vương từ anh ta, cho nên trước khi có được phương pháp luyện chế Côn Bố sẽ không sao cả, nếu không bọn chúng đã không phải đi từ Nam Cương đến tận đây để uy hiếp anh ta.
Bởi vậy, tôi cảm thấy hiện tại có thể Côn Bố vẫn sẽ an toàn, không gặp phải chuyện chết bất đắc kỳ tử.
Sắc mặt của Côn Bố không có gì thay đổi, tôi có chút xấu hổ mà gãi đầu, tuy nhiên tôi vẫn kiên định nói ra suy đoán của bản thân mình: “Nếu không phải người Nam Cương đang ép anh quay trở về, thì có thể là anh đã bị mắc bẫy khi đi ra ngoài điều tra về đám người Xích Mi, dẫn tới việc anh không thể nào điều khiển được cổ trùng nữa.”
Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Có thể là vì truyền thuyết tại Nam Cương, cho nên khi Côn Bố không thể sử dụng được côn trùng nên mới dự cảm mình sắp chết, sau đó anh ta lại không có thời gian để bình tĩnh phân tích.
Bây giờ nghe tôi nói như vậy, Côn Bố cũng khẽ gật đầu, nói thực cũng có khả năng như vậy, chẳng qua người tạo ra trò này không phải là Xích Mi, ông ta đâu có cái tài này.