← Quay lại trang sách

Chương 1249 Bảo Vật Đạo Giáo

Nếu không, tôi không thể yên tâm.

Lão Yên hừ một tiếng: “Cậu đúng là đội trưởng, nhưng chủ nhiệm của 701 lại là tôi đấy!”

“Ngay từ đầu tôi đã nói, tướng ở xa, có thể không nghe theo quân lệnh.” Tôi ngẩng đầu nhìn lão Yên: “Chờ tới khi quay về Yến Kinh, ông vẫn sẽ là chủ nhiệm của 701, nhưng trong nhiệm vụ hiện giờ, quyền chỉ huy nằm trong tay tôi.”

Lão Yên thở dốc, vừa định mắng chửi đã bị Toản Địa Thử đè xuống, ông ấy chất vấn lão Yên, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói với mọi người được chứ.

Thế nhưng lão Yên cứ hờn dỗi như thế chứ chẳng hề hé răng lấy nửa câu.

Tôi hít một hơi, dù không biết ông ấy có ý gì, nhưng tôi sẽ không từ bỏ quyền chỉ huy trong nhiệm vụ lần này.

Không nói tới việc Xích Mi đã rõ phong cách làm việc của lão Yên như nắm trong lòng bàn tay, chỉ nói tới hiện tại cảm xúc của lão Yên đã biến hoá như thế, tôi cần phải bình tĩnh hơn.

“Anh Côn Bố, anh có thể nhận ra con chim này có gì bất thường không?” Tôi trực tiếp phớt lờ lão Yên, quay đầu nhìn về phía Côn Bố vẫn luôn trầm mặc.

Côn Bố ngồi xổm bên cạnh xác Kim Tước, dùng tay lật bụng con chim lại, Nha Tử vừa rồi ngăn không cho tôi chạm vào con chim kia nhưng giờ lại không hề ngăn cản Côn Bố.

Tôi nhướng mày, ý hỏi sao anh ta không ngăn Côn Bố lại?

“Anh ta chính là người bách độc bất xâm.” Nha Tử nhún vai.

Tôi à một tiếng, sau đó tôi nhìn thấy Côn Bố quay đầu lại liếc mắt nhìn Nha Tử, Nha Tử rụt đầu rụt cổ lại, trong miệng lẩm bẩm: “Anh đúng là bách độc bất xâm thật mà, còn không cho người ta nói à.”

Bụp!

Đầu Nha Tử bị gõ một cái, anh ta ôm đầu quay lại, vừa hay lại nhìn thấy cô Thu.

Cô Thu giơ tay lên, như thể cô ấy sẽ tiếp tục gõ vào đầu của Nha Tử nếu anh ta còn dáng nói gì thêm.

Nha Tử lập tức che miệng lại, lắc đầu tỏ ra đáng thương.

Nhưng tên nhóc này không bao giờ rút kinh nghiệm cả, sau khi cô Thu đi lướt qua người anh ta và ngồi xổm bên cạnh Côn Bố, Nha Tử lại bắt đầu lẩm bẩm.

“Haizz, nam nữ phối hợp, đánh người không biết mệt mà…”

Âm thanh này tuy không lớn, nhưng Côn Bố và cô Thu ngồi cách chỗ chúng tôi không xa, bởi vậy, khi thấy Nha Tử lại rụt đầu rụt cổ lần nữa, tôi chỉ có thể nói, anh ta đáng bị đánh.

Côn Bố lật qua lật lại cái xác của con chim Kim Tước kia để kiểm tra, khoảng chừng 5 phút sau, anh ta mới hừ lạnh một tiếng: “Có độc!”

****

Độc ư?

Lòng tôi lo lắng bồn chồn, hỏi anh ta có phải do con người làm ra không, hay là bản thân con chim Kim Tước này đã mang độc hay không?

“Không giống như con người làm ra.” Côn Bố cau mày giải thích: “Chỉ là độc trên người con chim này có chút quái dị, theo lý mà nói, ở phương Nam mới có loại độc này, còn nơi có khí hậu lạnh lẽo quanh năm như vùng núi Côn Luân này nó sẽ không phát huy được tác dụng của mình. Nhìn dáng vẻ của con chim này, chất độc kia đã có hiệu quả rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu đây không phải chuyện do con người làm ra, vậy hết thảy vẫn dễ dàng giải thích được.

Ai có thể ngờ rằng ngay khi tôi vừa mới thở ra được một nửa, Côn Bố lại tiếp lời: “Đương nhiên, cũng không thể chắc chắn được liệu con chim này có phải do con người muôi hay không.”

“Không nhìn ra được sao?” Tôi hỏi.

Côn Bố lắc đầu, nói rằng anh ta không có quá nhiều hiểu biết về phương diện này, cho nên không thể nhận ra, trừ khi có người hiểu biết về phương diện này thì mới nhìn ra được.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh, mấy người trong nhóm chúng tôi, tuỳ tiện lấy ra một món đồ cổ có lẽ chúng tôi cũng có thể viết được cả một quyển sách, nhưng đối với con chim này, chúng tôi chỉ là một người thường mà thôi.

Phỏng chừng Côn Bố cũng đã nhận ra được tình hình này, cho nên, anh ta đã tuỳ tiện gật đầu, nói: “Được rồi! Trước tiên cứ mang con chim này theo, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, thứ này không thể vô duyên vô cứ xuất hiện được.”

Tôi ừ một tiếng, sau đó nhìn sang phía lão Yên, lại nhận ra ông ấy cũng đang nhìn mình chằm chằm với những cảm xúc khó tả trong mắt.

Tuy nhiên lần này tôi lại không nói gì cả, mà trực tiếp bỏ qua ánh mắt ấy, rồi gọi những người khác tiếp tục tiến sâu hơn vào hang động.

Điều kỳ lạ là sau tất cả những rắc rối này, chứng say độ cao của tôi đã thuyên giảm rất nhiều, cũng chẳng biết là phúc hay hoạ nữa!

Hang động vẫn hướng dần lên trên cao, tôi đoán mình nếu còn xa hơn, chắn hẳn đoàn chúng tôi sẽ leo lên tới tận đỉnh núi. Bởi vậy, tôi bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, dựa theo tốc độ này, chúng tôi chắc chắn có thể vượt trước đám của Xích Mi, chờ khi tới được đích, mọi người sẽ phải cảnh giác hơn nữa mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này.

Mọi người lần lượt kiểm tra lại các trang thiết bị và vũ khí của mình, chỉ có mình lão Yên là vẫn đứng im không nhúc nhích.

Tôi liếc mắt nhìn ông ấy, ngay khi đang định nói gì đó, đột nhiên tôi lại nghe thấy y phía trước có tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Vì thế, tôi lập tức ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, ý bảo mọi người đừng lên tiếng, thế nhưng ngay vào lúc này lão Yên lại mở miệng, tôi vội vàng nhào qua phía ông ấy.