← Quay lại trang sách

Chương 1248 Bảo Vật Đạo Giáo

Thoạt trông sắc mặt của anh ta có vẻ hơi khó chịu, khi tôi quay lại hỏi anh ta, Nha Tử mới giống như vừa kịp phản ứng lại, sau khi à một tiếng, anh ta mới đáp lại: Biết chứ.

Tôi vội hỏi Nha Tử loài chim này có tên là gì, Nha Tử thất thần giải thích: “Chẳng qua chỉ là một con Kim Tước mà thôi, sao mọi người lại không nhận ra chứ?”

Kim Tước?

Tôi nhìn con chim trên mặt đất, vừa rồi nó mới kêu mấy tiếng, nhưng hiện tại nó đã không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, hẳn là đã chết rồi.

Thế nhưng dù nhìn ngắm thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể nhận ra nó là chim Kim Tước.

Đầu tiên, màu sắc của nó có vẻ không đúng, màu sắc của Kim Tước thoạt trông rất tươi tắn và bắt mắt, nhưng kỳ thực thì màu tổng thể là một màu vàng nhạt, căn bản trông giống với màu vàng kim chút nào.

Tiếp theo chính là hình dáng của nó, tuy rằng chim Kim Tước có kích thước khá nhỏ, nhưng không thể nhỏ như con chim ở trước mặt tôi được.

Tôi hoài nghi nhìn chằm chằm vào Nha Tử, anh ta lại gật đầu khẳng định với tôi, nói đây chính là chim Kim Tước, chẳng qua là lông chim của nó đã bị biến dị mà thôi.

Là như vậy sao?

Tôi cúi xuống muốn nhặt xác Kim Tước lên để quan sát kỹ ai, ai ngờ Nha Tử vẫn luôn như người lạc vào cõi thần tiên lại đột nhiên ngăn tôi lại, kêu tôi đừng có động vào con chim kia.

“Làm sao vậy?” Tôi thấy kỳ quái mà dò hỏi.

Nha Tử lắc lắc đầu, nói Kim Tước có những yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với môi trường sống, môi trường băng tuyết như vậy hoàn toàn không thích hợp để chim Kim Tước sinh tồn, cho dù là nó có bị biến dị thì cũng không nên xuất hiện ở nơi này.

Những lời vừa rồi của anh ta khiến tôi sởn cả tóc gáy, không nên xuất hiện ở nơi này ư?

Nói cách khác, con chim Kim Tước trước mắt này có vấn đề sao?

Nha Tử nhẹ nhàng gật đầu, nói phải chắc tới tám phần con chim này có vấn đề, thậm chí, con chim này có khả năng cũng chẳng phải là chim Kim Tước bình thường nữa.

Lời này không phải là lời nói nhảm à?

Tại một cái hang động cao mấy nghìn mét so với mực nước biển, lại bị băng tuyết bao phủ quanh năm thế này, một con chim Kim Tước xuất hiện ở đây quả là chuyện không bình thường, hơn nữa, thứ vừa mới bám vào mắt tôi đã biến mất, tôi tin lý do thứ kia xuất hiện không chỉ do con chim Kim Tước này.

Chỉ là không biết rốt cuộc con chim này xuất hiện vấn đề gì?

“Nha Tử, cậu có nhìn ra điều gì không?” Lão Yên vội vàng nói.

Tôi liếc mắt nhìn ông ấy, không xen vào, chỉ đứng một bên yên lặng lắng nghe mà hỏi đáp của lão Yên với Nha Tử.

Sau khi nghe vài lời, tôi nhận ra rằng điều mà lão Yên để ý tới căn bản không phải là vấn đề của con chim này, mà là tôi có vấn đề gì hay không.

Tuy rằng câu hỏi của ông ấy rất khó hiểu, ngoài mặt ông ấy hỏi hình dáng của con chim này có kỳ lạ không, nhưng trên thực thế ông ấy muốn hỏi vì sao tôi lại thu hút được con chim này? Tôi tin là Nha Tử cũng hiểu được ẩn ý của câu hỏi này, cho nên anh ta mới liếc mắt nhìn tôi khi nghe thấy câu hỏi lão Yên.

Tôi nhìn lão Yên, cơ hồ muốn dán cả đôi mắt lên người ông ấy, nhưng vẫn không thể hiểu được ông ấy đang có ý gì, vì sao khi con chim này xuất hiện, ông ấy lại có tương phản lớn tới như thế.

Từ tin tưởng tôi vô điều kiện đến nghi ngờ tôi khắp chốn?

Tôi chỉ cảm thấy thật hoang đường.

“Lão Yên, ông có thể hỏi thẳng tôi mà.” Tôi có chút không vui mở miệng.

Lão Yên phản ứng rất lớn: “Tôi hỏi cậu làm cái quái gì, đến cả lai lịch của con chim này mà cậu còn không rõ, hỏi cậu có ích à?”

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận của ông ấy, sự bất mãn trong lòng chuyển thành nỗi lo, dù thế nào đi chăng nữa, lão Yên cũng không hoảng loạn như vậy.

“Lão Yên, ông làm sao thế?” Tôi hỏi nhỏ.

Lão Yên xua tay và nói: “Cậu đừng có mà lên tiếng, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại thấy cáu rồi.”

Bây giờ tôi thực sự chắc chắn lão Yên có gì đó không ổn, những người xung quanh cũng đều ngây ngẩn, Toản Địa Thử thậm chí cũng đã nổi cáu, bảo lão Yên dù có gặp vấn đề gì cũng nên thương lượng với mọi người, đừng nói mấy lời khiến người ta khó chịu như vậy.

Lão Yên liếc mắt nhìn Toản Địa Thử một cái, rồi nén cơn tức giận, bảo mình không cố ý nhằm vào những người khác, chỉ là cáu giận với tôi mà thôi.

Tôi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hỏi ông ấy vì sao lại giận tôi?

“Không vì lý do gì cả.” Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó xua tay, nói: Nếu đã không biết con chim này có tác dụng gì, cứ coi như vừa rồi chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi, nên tiếp tục khởi hành.

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ cứ để mặc lão Yên làm theo ý của mình, nhưng bây giờ thì không được.

Cho nên tôi khẽ mỉm cười, vô cảm nói: “Bây giờ đội trưởng là tôi!”

Lão Yên ngẩn người ra, đoán chừng ông ấy không ngờ được tôi sẽ đối chọi gay gắt với mình, những người khác đều giữ im lặng, phỏng chừng họ cũng không biết nên khuyên can hai người chúng tôi như thế nào.

Kỳ thật không cần bọn họ khuyên, tôi tin phải có lý do gì đó mới khiến lão Yên đột nhiên có hành động như vậy, nhưng nếu ông ấy không cho tôi chút gợi ý, không khiến tôi yên tâm, tôi chỉ đành phải làm như thế mà thôi.