Chương 1252 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, sờ lên dấu chân, sau đó ngước mắt nhìn về phía trước: “Bọn họ gặp phải sói rồi!”
Sói tuyết hung dữ hơn sói trong rừng rất nhiều, bởi vì chúng luôn không có đủ con mồi, cho nên loài sói này sẽ không bỏ qua bất cứ con mồi nào, nếu đám người của Xích Mi thực sự gặp phải sói tuyết, e là tổn thất lần này rất nặng nề đấy.
Tuy nhiên, tôi lại chẳng hề thấy cảm thông cho đám người kia, đối với chúng tôi mà nói, đây chính là chuyện tốt.
“Tiến lên phía trước quan sát một chút.” Tôi ngẩng đầu ra hiệu cho mấy người lão Yên.
Tôi cũng tăng tốc, nhưng vẫn luôn đặc biệt chú ý đến dấu chân dưới chân mình, sau khi phát hiện bầy sói quả thực vẫn luôn đuổi theo đám người của Xích Mi, lúc này tôi mới thấy yên tâm.
“A!”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, âm thanh này cách chỗ chúng tôi khác xa, chắc khoảng vài chục mét.
Tôi giảm tốc độ và ra hiệu cho mọi người cẩn thận ẩn nấp.
Hiện tại, không chỉ có đám của Xích Mi, mà còn có cả một bầy sói nữa…
Trong lòng tôi hơi lo lắng, nếu chúng tôi bị cả hai bên cùng bao vậy, vậy đúng là thảm hoạ rồi.
“Anh Côn Bố, anh có cách nào để biết tại sao mình lại không thể khống chế được cổ trùng không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Côn Bố, anh ta là người chịu trách nhiệm điều tra trong nhóm, hiện tại lại không thể sử dụng cổ trùng, đây thực sự là một trở ngại lớn đối với chúng tôi.
Côn Bố khẽ lắc đầu, nói mình vẫn còn đang nghiên cứu, nhưng trước mắt chưa có tiến triển gì.
Tôi gật đầu, hỏi mọi người liệu có cách nào khác để biết trước tình hình không.
Quả thực tôi không muốn một lát nữa mình lại trở thành con mồi cho bầy sói kia.
Lúc này, Toản Địa Thử chỉ tay lên phía trên, nói: ‘Chúng ta có thể thử nhìn từ phía trên xem sao.”
“Nhìn từ phía trên ư?” Tôi có chút khó hiểu, làm sao có thể nhìn từ trên xuống đây?
Chỗ chúng tôi đang đứng không phải là rừng cây, nếu ở trong rừng chúng tôi còn có thể leo lên cây, nhưng bây giờ một bóng cây còn chẳng có…
“Dùng con chim Kim Tước này.” Côn Bố móc thi thể con chim Kim Tước kia từ trong ngực ra, nói rằng suốt cả chặng đường vừa rồi anh ta đều nghiên cứu chim Kim Tước, tuy rằng nó đã chết, nhưng vẫn cũng có thể thu thập thông tin cho chúng tôi.
Tôi khó hiểu nhìn Côn Bố, liền nhìn thấy anh ta chạm vào lưng con chim Kim Tước kia, ngay lập tức, con chim Kim Tước chậm rãi vỗ cánh và cứ thế bay ra ngoài.
Nó… Không phải nó đã chết rồi sao?
Sao nó còn có thể bay lên được?
Tôi chỉ cảm thấy trí tuệ của bản thân không đủ để sử dụng, sau khi nhìn con chim Kim Tước kia bay xa, tôi mới quay đầu nhìn về phía Côn Bố.
Anh ta nhẹ nhàng giải thích: “Thực ra cũng chẳng đến nỗi thần kỳ quá đâu, tôi chỉ dùng chính thứ độc trên người chim Kim Tước để khống chế lại nó mà thôi, nghe thì có vẻ huyền bí, nhưng chỉ cần nắm được phương pháp thì cũng chẳng có gì khó khăn cả.”
Nghe xong những lời giải thích của Côn Bố, tôi càng cảm thấy mê mang hơn, tuy nhiên, nghe ý của anh ta thì hiển nhiên Côn Bố không thể kể cho tôi nghe hết bản lĩnh giữ nhà của mình được rồi, cho nên sau khi à một tiếng, tôi cũng chẳng hỏi gì thêm nữa.
Chắc tầm 3, 4 phút sau, tôi nhìn thấy con chim Kim Tước kia lảo đảo bay trở về, tôi đặc biệt chú ý, phát hiện đôi mắt của con chim Kim Tước này quả thực đã nhắm lại…
Côn Bố vươn tay, Kim Tước liền ngã vào lòng bàn tay của anh ta, sau đó tôi nhìn thấy Côn Bố đặt một ngón tay lên đầu chim Kim Tước, rồi anh ta cứ đứng im như vậy.
“Thế nào rồi?”
Cuối cùng mới thấy anh ta động đậy một chút, tôi vội vàng tiến lên hỏi.
Côn Bố cười cười: “Bọn chúng đang chiến đấu rất kịch liệt, chúng ta hãy đi xa hơn một chút, nhưng phải cẩn thận, đừng để bày sói chú ý tới chúng ta.”
Thế là chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lộ trình lần này có hơi vòng vo hơn lúc trước một chút.
Khứu giác của loài sói rất nhạy bén, nếu chúng tôi đi quá gần thì chắc chắn sẽ bị bầy sói phát hiện ra, cho nên, cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một bãi tuyết, vừa khéo, ở đó chúng tôi có thể nhìn thấy được đám người của Xích Mi.
Chúng tôi chiếm một vị trí tương đối cao, Xích Mi và đám đàn em của ông ta đang bị bầy sói dồn về phía một cái hố, trên nền tuyết đã xuất hiện mấy vết máu, nhưng không có thi thể, hẳn là đã có người bị thương.
“Mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để cho bầy sói phát hiện ra.” Tôi nằm trên đống tuyết nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hơn chục người cầm súng đang đối đầu với bầy sói.
Đánh giá từ tư thế của bọn họ, có lẽ lúc ban đầu bầy sói cũng chẳng chiếm được thế thượng phong, có lẽ là bọn chúng đã bị này sói đánh lén.
“Ai là Xích Mi?” Tôi quay đầu nhìn về phía lão Yên và Toản Địa Thử, ở trong nhóm của chúng tôi, chắc là chỉ có hai người họ mới từng được nhìn thấy Xích Mi.
Thế nhưng ngay khi tôi vừa dứt lời, cả hai người họ đều cau mày, rồi Toản Địa Thử đáp lại tôi với vẻ mặt u ám: “Xích Mi không ở trong đám đó.”
Không ở trong đám đó ư?
Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng quan sát khắp bốn phía, Toản Địa Thử vừa nói Xích Mi không ở trong đám người dưới kia, phản ứng đầu tiên của tôi chính là ông ta đã phát hiện ra tung tích của chúng tôi và đang chuẩn bị phục kích.