← Quay lại trang sách

Chương 1253 Bảo Vật Đạo Giáo

Nhưng sau khi nhìn quanh, tôi lại chẳng tìm ra được chỗ nào khả nghi cả.

Sau lưng chúng tôi chính là một vùng tuyết bằng phẳng, phía trước có một khu đất trũng, nếu muốn phục kích thì thực ra vị trí hiện tại của chúng tôi sẽ thuận tiện phục kích hơn, còn nếu muốn phục kích từ vị trí khác thì là đều không thể.

“Bọn chúng đã tách nhau ra?” Tôi sờ sờ cằm.

Từ trong hang đến đây chắc phải mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng tôi luôn chú ý đến dấu chân dọc đường, không hền phát hiện ra bất cứ dấu chân nào khác cả.

Tuy nhiên, khi ở trong hang động, rõ ràng tôi đã nghe thấy giọng nói của Xích Mi, nói cách khác, lúc ấy Xích Mi quả thực vẫn ở chung với đám đàn em của mình.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi, nói rằng phán đoán của ông ấy và Toản Địa Thử đã tương đối cũ, không biết tôi có ý tưởng gì mới mẻ hay không.

Tôi nhíu mày, sao giọng điệu của ông ấy lại bắt đầu quái lạ rồi?

Nhưng sau khi ông ấy hỏi một câu như thế thì lại không hề nói ra những từ ngữ có tính công kích nào nữa, nhất thời tôi cũng không xác định được, liệu có phải lão Yên thực sự muốn hỏi ý kiến của tôi, hay là ông ấy lại bắt đầu nghi ngờ tôi như trước đó.

Tôi đưa mắt ra hiệu với Côn Bố, anh ta yên lặng gật đầu.

Chuyện đã tới nước này rồi, tôi không thể không suy xét đến tình trạng của lão Yên, phải chăng ông ấy có vấn đề gì đó, nếu không, chẳng có lý do gì mà ông ấy lại luôn trong cảm xúc và trạng thái hoài nghi như thế được.

Cũng may, sự chú ý của lão Yên đang hướng tới trận chiến ở phía dưới, không hề chú ý tới động tác của tôi và Côn Bố.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cân nhắc xem, Xích Mi đã biến mất từ khi nào, tôi làm một phép so sánh đơn giản giữa những dấu chân mà mình nhìn thấy trên đường đi, sau đó tôi phát hiện ra một việc… Xích Mi không thể nào biến mất giữa chừng được.

Nói cách khác, ông ta nhất định vẫn còn ở đâu đó quanh đây.

Hoặc là, có thể ông ta đã biến mất khi chúng tôi bám theo tới nơi này.

Tôi lại dùng tay ra hiệu với Nha Tử, anh ta lập tức tỏ vẻ hiểu ý, sau đó lặng lẽ lui về phía sau.

Chúng tôi cần phải điều tra rõ ràng xem có phải Xích Mi đang theo dõi chúng tôi từ phía sau hay không, nếu là như thế, vậy chúng tôi buộc phải rút lui ngay lập tức.

Nếu không, cả trước lẫn sau đều bị phục kích, với nhân số nhóm chúng tôi, nhất định toàn quân sẽ bị diệt sạch!

“Đợi đã, anh đừng đi vội.”

Ngay vào lúc Nha Tử muốn rời đi, tôi lại phát hiện ra một vấn đề, liền gọi anh ta lại.

Nha Tử quay đầu hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ vào người nằm trong chỗ đất trũng, rồi chậm rãi hỏi: “Ở đó có phải có thứ gì hay không?”

“Có thể có thứ gì chứ?” Nha Tử không kiên nhẫn đáp lại.

Tôi đè đầu anh ta xuống, lại chỉ vào một nơi trông rất mịn màng giữ vùng đất trũng, rồi bảo anh ta nhìn kỹ lại đi.

Chỗ đó bằng phẳng tới mức, nếu phán đoán của tôi không sai, đằng sau nó hẳn phải có một lối đi, hoặc ít nhất, đó cũng là một nơi ẩn náu tương tự như hầm trú ẩn.

Bởi vì tôi phát hiện ra rằng có hơn chục người đàn ông đều đang bí mật bảo vệ nơi đó.

Trong nhóm của chúng tôi, Nha Tử là người có thị lực tốt nhất, cho nên tôi mới yêu cầu anh ta quan sát thật cẩn thật!

****

Nha Tử tháo kính râm xuống, không đồng tình mà nhìn về phía tôi vừa chỉ, vừa nhìn anh ta còn nói căn bản không thể nào có vấn đề gì được, bao nhiêu cặp mắt của chúng tôi đang nhìn chằm chằm như vậy mà.

Tôi bảo anh ta đừng lảm nhảm nữa, nhìn ngó cho cẩn thận, lúc này anh ta mới lẩm bẩm vào tập trung quan sát.

Ngay lập tức, sắc mặt của anh ta đã thay đổi, thốt lên: “Con mẹ nó, cái loại vừa lâm trận đã bỏ chạy như con thế kia mà cũng có người bán mạng vì ông ta à?”

Tôi vỗ một cái lên đầu Nha Tử, bảo anh ta đừng có nói lung tung, rồi lấy kính viễn vọng, cẩn thận quan sát khu đất trũng ấy.

Ở đó thực sự có người!

Bởi vì tôi nhìn thấy có người đang leo lên, người nọ làm như vậy là để quan sát tình hình, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu về.

Nói cách khác, những thành viên ưu tú của Xích Mi quả thực đã trốn đi, những người trước mặt chúng tôi đây hẳn đều là những kẻ bình thường trong băng đảng của ông ta.

Quả thực là tàn nhẫn…

Tôi cười lạnh một tiếng, lời nói của Nha Tử tuy thô nhưng thật, loại người như thế ấy vậy mà lại có thủ hạ bằng lòng bán mạng cho ông ta, đúng là thiên lý khó dung.

“Thế nào, thừa dịp mấy tên kia đang bị sói bao vây và tấn công không thể thoát khỏi, chúng ta có đi lên giành một miếng bánh không?” Nha Tử quay đầu lại hỏi tôi.

Tôi cất kính viễn vọng đi, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đừng để trộm gà không được còn mất nắm thóc, bầy sói kia nào có dễ chọc như thế?”

Bầy sói kia chẳng cần phân biệt chúng tôi là người tốt hay kẻ xấu, trong mắt chúng nó, tất cả chúng tôi, cùng với lũ người kia đều là đồ ăn mà thôi.

“Chúng ta cứ chờ ở đây, đoán chừng bầy sói này sẽ khiến bọn chúng bị tiêu hao thể lực, khi ấy hẳn là bọn chúng sẽ không còn tâm tư nào để nhắm về phía chúng ta nữa, nhiệm vụ theo dõi của chúng ta có thể hoàn thành rồi.” Tôi khẽ cười, rồi ra hiệu cho mọi người ở yên đây chờ tôi.