Chương 1255 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi cũng nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ mà nhìn về phía lão Yên, chúng tôi cách chỗ ông ấy không quá xa, cũng đang dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn tôi như đang muốn nghiên cứu gì đó, tôi vừa định nhíu mày, nhưng nghĩ đến những gì cô Thu mới nói, đột nhiên tôi lại bật cười.
Lão Yên cũng sửng sốt, sau đó ông ấy thu hồi tầm mắt, mà đúng lúc này, tôi lại lao thẳng xuống phía dưới.
Tôi đi cùng hướng với tầm mắt của bầy sói, tức là tôi đi vòng qua phía sau đám người ở dưới kia, trong lúc bọn chúng đang đối phó với bầy sói, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ không ai chú ý tới tôi.
Nhưng tôi vẫn phải thật cẩn thận, bởi vì đám người phía trước này đều có mấy chục năm kinh nghiệm, đến cả những tên yếu nhất cũng dày dặn kinh nghiệm hơn tôi nhiều.
Cho nên tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Tôi gần như đã ghé sát trên mặt tuyết và chậm rãi bò về phía trước, hơn nữa, màu da của tôi vốn dĩ đã trắng, trên người lại còn mặc một bộ quần áo màu trắng, cho nên khi tôi chậm rãi di chuyển trên nền tuyết, chỉ cần không phát ra tiếng động gì thì hẳn sẽ không ai phát hiện ra.
Hơn nữa, vì tránh để đám người kia phát hiện, tôi còn cố ý dùng quần áo che lên đầu.
Nền tuyết lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng bởi vì tôi phải đến gần đám người kia mới có thể lấy được thứ mình muốn, vì thế tôi cũng chẳng cảm thấy lạnh, ngược lại, còn cảm thấy hơi nóng.
Tôi từ từ tiếp cận đám người kia, bầy sói cũng từ từ tiếp cận bọn chúng.
Tốt lắm!
Cứ như vậy, bọn chúng sẽ càng không có thời giờ để chú ý tới tôi.
Khi tôi cách chỗ đất trũng càng lúc càng gần, trái tim của tôi cũng đập nhanh hơn, chỉ sợ có người nào đó đột nhiên quay đầu lại và phát hiện ra tôi.
Dù đã ngụy trang rất kĩ, nhưng nếu tiến đến gần đám người kia, chúng sẽ rất dễ dàng phát hiện ra tôi, bởi vậy, tốc độ của tôi lại càng chậm thêm.
Ước chừng phải tới 20 phút sau, tôi mới tới được chỗ đất trũng, nơi này cách đống tuyết mịn kia khoảng mười mét, nên những người bên trong chắc chắn không thể nhìn thấy tôi, đương nhiên, tôi cũng không thể nhìn thấy bọn chúng.
Hàng chục người đàn ông cao to đang tập trung quanh một đống tuyết, nhưng chúng không đề phòng phía sau.
Tôi thầm nghĩ đây là thời cơ tốt, nên lập tức vốc vài nắm tuyết trên mặt đất, rồi lau tuyết lên khắp tóc và cơ thể, sau đó mới lại chậm rãi bò về phía trước. Khi cách bọn chúng khoảng chừng 3 mét, tôi lại không dám cử động, nếu tiếp tục di chuyển phỏng chừng tôi sẽ gặp nguy hiểm, lúc ấy đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Tôi không gây ra bất cứ tiếng động nào, mà đào một cái hố dưới đất, sau đó tự vùi mình vào hố, chỉ chừa mỗi cái đầu ở bên ngoài.
Đầu tôi được phủ một lớp quần áo màu trắng nên nếu chỉ nhìn thoáng qua, hẳn sẽ không có ai nhận ra tôi.
Trái tim của tôi đập thình thịch, vất vả lắm tôi mới khôi phục bình tĩnh, ngay lập tức, tôi nghe được tiếng nói chuyện!
****
“Đại ca, làm sao bây giờ? Bầy sói tuyết này quyết tâm muốn ăn thịt chúng ta rồi.”
Giọng nói này khá hoảng loạn, ngay sau đó là am thanh một cái tát giòn tan vang lên, xem ra người kia vừa mới bị đánh.
Quả nhiên, giọng nói của Xích Mi đã truyền tới: “20 năm qua chỉ có tuổi của mày tăng lên, còn lá gan lại không to lên tí nào à? Có sóng gió lớn gì mà chúng ta chưa trải qua, mày còn sợ mấy con sói này làm cái quái gì?”
“Nhưng mà đại ca…” Người này còn có chút do dự.
Xích Mi không cho tên kia cơ hội tiếp tục nói chuyện, giọng nói của ông ta vang lên có chút dồn dập: “Ông đây nói cho mày biết, mày tưởng rằng tên William kia dễ chọc sao? Chúng ta đã nhận đơn hàng của ông ta, cho dù không lấy được thuốc trường sinh trở về thì cũng phải đến Điện Diêm Vương một chuyến, nếu không, ông ta tuyệt đối không bỏ qua cho mày đâu.”
Tôi khẽ nhíu nhíu mày, vốn tôi còn tưởng Điện Diêm Vương mà Xích Mi mới nhắc tới có ý là bọn chúng sẽ bị William truy cứu, thế nhưng ngẫm lại, ý của ông ta có lẽ không phải như thế?
Điện Diêm Vương kia là có ý gì?
Tuy nhiên mục đích của bọn chúng đã quá rõ ràng, quả đúng là chúng tới đây vì thuốc trường sinh.
Âm thanh của một tên đàn em khác truyền tới, trong giọng nói của gã này xen lẫn sự khó tin: “Đại ca, trên thế giới này thực sự có thứ thuốc trường sinh ấy ư?”
“Con mẹ nó sao mà biết được, nếu thực sự có thuốc trường sinh kia thì ông đây đã tự mình ăn cho rồi, dù sao tên ngoại quốc kia cũng có đủ tiền, nếu không, sao ông phải ngồi tù oan 20 năm trời! Chúng ta chỉ cần tìm được mộ của lão đạo sĩ kia, chỉ cần lấy một viên Kim Đan trông tương tự như thuốc trường sinh mang về là được. Mẹ kiếp, thật đen đủi, nếu mà biết phải đi tìm thuốc trường sinh, còn lâu ông đây mới nhận.”
Nghe giọng điệu của Xích Mi, dường như ông ta đang tức hộc cả máu.
Tôi có thể hiểu được tâm tư của ông ta, xét cho cùng ông ta cũng đã chờ đợi suốt 20 năm, chính là tới lần này làm một vụ lớn, nhưng thứ đối phương muốn tìm lại chẳng biết có thật hay không, vì thế Xích Mi cáu giận cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Bảo đám này tìm ra báu vật ẩn giấu trong lòng đất còn dễ dàng, thế nhưng William kia lại bảo bọn chúng đi tìm thuốc trường sinh, vừa nghe đã biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi rồi.