← Quay lại trang sách

Chương 1254 Bảo Vật Đạo Giáo

Lão Yên vội ngăn tôi lại, hỏi tôi muốn đi làm cái gì.

Tôi thấy lạ mà nhìn ông ấy, nói mình chẳng làm gì cả, cùng lắm chỉ là quan sát tình hình mà thôi.

“Quan sát tình hình ư?” Lão Yên hoài nghi, liếc mắt đánh giá tôi một lượt: “Một mình cậu đâu thể đi quan sát tình hình được.”

Tôi ngăn chặn cơn tức trong lòng, nhìn thẳng về phía lão Yên, nói: “Được rồi, vậy ông và tôi sẽ đi cùng với nhau, như vậy đã được chưa?”

Ai ngờ đâu, lão Yên lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói không được, phải để cô Thu đi chung cùng với tôi.

Cái gì?

Tôi chợt không hiểu nổi ý của lão Yên, nếu nói ông ấy nghi ngờ tôi, vậy thì ông ấy nên theo dõi tôi từng phút từng giây mới phải, đằng này lão Yên lại để cô Thu đi theo dõi tôi, có ý gì đây?

Tôi quay đầu nhìn về phía cô Thu, thấy trên mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ mờ mịt.

“Tiểu Thu, cô đi theo Trường An đi.” Lão Yên không quan tâm tới suy nghĩ của tôi, trực tiếp quay đầu lại ra lệnh cho cô Thu.

Cô Thu không vui nói: “Trường An cũng đâu phải người ngoài, vì sao còn phải theo dõi cậu ta chứ?”

Nhưng lão Yên lại bày ra dáng vẻ, nếu hôm nay cô Thu không đi cùng tôi sẽ không xong, tôi cũng chỉ đành khẽ gật đầu với cô Thu rồi bảo cô ấy đi theo mình.

Dù sao tôi cũng chỉ là muốn đi kiểm tra tình hình, một mình tôi cũng chẳng phải mục tiêu gì lớn lao, bầy sói sẽ không chỉ vì một con mồi mà bỏ qua mười mấy tên kia, cho nên sẽ khá an toàn.

Hiện tại lại có thêm cô Thu, khả năng sẽ không được an toàn như dự định, nhưng với năng lực chiến đấu của cô ấy, hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.

Hơn nữa, để cô ấy theo dõi đối với tôi mà nói cũng chẳng gây ra ảnh hướng gì lớn, bởi vậy tôi chẳng hề phản kháng.

Cô Thu thấy tôi không thèm để ý, liền yên lặng theo đi, hỏi tôi đang định làm gì?

Tôi chỉ xuống đám người Xích Mi đang nấp dưới chỗ đất trũng, nói đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi tìm hiểu mục đích thực sự của đám này là gì.

Chúng tôi núi Côn Luân là bởi vì nghe được lời đồn từ lão Yên và Côn Bố, còn việc đi tìm thứ thuốc trường sinh là vì nghe lời từ dân làng kia, người dân trong làng muốn lừa gạt chúng tôi cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Cho nên tôi muốn xác định lại mục đích đám người Xích Mi tới núi Côn Luân một lần nữa.

Cô Thu cảm thấy không cần phải làm như thế, nhưng tôi lại rất kiên quyết, nếu đến cả mục đích của Xích Mi là gì mà chúng tôi cũng không biết, vậy nhiệm vụ lần này phải hoàn thành thế nào đây?

Mặc dù cấp trên nói họ muốn chúng tôi theo dõi đám người Xích Mi, nhưng công việc của 701 từ trước đến nay đâu chỉ là theo dõi, căn cứ vào mục đích của đám người kia, chúng tôi mới có thể tùy cơ ứng biến.

Cô Thu lẩm bẩm nói: “Hai người đúng là cặp thầy trò kỳ quái.”

Đang tìm một chỗ để ẩn náu, vừa nghe được lời của cô Thu, tôi lập tức ngẩn người ra, hỏi cô ấy có ý gì?

Tôi biết lão Yên rất kỳ lạ, nhưng tôi không hề biết, trong mắt của cô Thu, tôi cũng đã biến thành người kỳ lạ.

Cô Thu gật đầu nói: “Đúng vậy, thật kỳ lạ khi lão Yên đột nhiên không tin tưởng cậu. Nhưng cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cho dù hành vi của ông ấy có chút quái lại, cậu cũng không nên dùng thái độ như vậy để đối xử với ông ấy.”

Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, hỏi: “Vậy tôi phải làm gì đây?”

“Tin tưởng ông ấy vô điều kiện!” Cô Thu nhìn thẳng vào tôi, dùng giọng điệu chậm rãi đáp lời: “Cậu phải tin tưởng, với một người như lão Yên, ông ấy làm gì cũng có lý do cả.”

Nhìn dáng vẻ này của cô Thu, ngay lập tức, tôi cảm thấy mình thật hẹp hòi.

Đúng vậy, trong mấy năm qua kể từ khi tôi gia nhập 701, chưa bao giờ có nhiệm vụ nguy hiểm nào mà lão Yên lại không dẫn chúng tôi đi cùng cả, tôi đã từng nghi ngờ ông ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, tất cả những gì ông ấy làm đều đúng.

“Vậy trưởng nhóm như tôi… có phải quá kém cỏi hay không?” Cô Thu vừa nói những lời như vậy, tôi lập tức cảm thấy có chút áy náy.

Thế nhưng cô Thu lại khẽ lắc đầu.

Tôi càng không thể hiểu được ý của cô ấy, chỉ thấy cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi: “Trường An, cậu không cần nghĩ nhiều như thế, kỳ thực cậu đã rất ưu tú rồi! Tôi chỉ muốn cậu hãy tin tưởng lão Yên thêm một chút nữa, ông ấy không nên bị người ta hoài nghi, nhất là cậu, cậu có hiểu không?”

Nhìn lại dáng vẻ của cô Thu, sau đó tôi mới chậm rãi gật đầu.

Cô ấy nói không sai, cho dù lão Yên có vấn đề, thì người nghi ngờ ông ấy cũng không nên là tôi.

Tôi nên tin tưởng ông ấy nhiều như cái cách ông ấy tin tưởng đội trưởng Bạch mới phải.

Năm đó đội trưởng Bạch bị người ta vu khống và hãm hại, bà ấy cũng mất tích nhiều năm như vậy, nhưng lão Yên vẫn tin chắc rằng đội trưởng Bạch trong sạch, và luôn sẵn sàng tìm ra bằng chứng để giúp đội trưởng Bạc rửa sạch nỗi oan khuất này.

Nhìn lại, những gì tôi làm lại không được tốt cho lắm.

“Được rồi, hiện giờ cậu có thể làm những chuyện cậu muốn làm rồi.” Cô Thu mỉm cười.

Tôi thấy quái lạ mà nhìn cô ấy, cô Thu lại chỉ chỉ về hướng của mấy người lão Yên, nói tôi không cần phải lo lắng về lão Yên, nếu tôi đi một mình thì có thể lấy được thứ tôi muốn.