← Quay lại trang sách

Chương 1257 Bảo Vật Đạo Giáo

Suy đoán của tôi không sai, khoảng 2 phút sau khi chúng tôi uống thuốc, liền nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của bầy sói, bầy sói đang cách chỗ chúng tôi không xa.

Tôi ra hiệu cho mọi người, mọi người đều cẩn thận ghé sát người vào nền tuyết, hơi thở của họ vô thức chậm lại.

Âm thanh nức nở của bầy sói cũng ngày một gần hơn, tay tôi đã đặt lên phi đao, đồng thời tôi cũng đưa mắt ra hiệu cho cô Thu.

Cô ấy khẽ nhướng mi, ý bảo mình đã hiểu, rồi cầm vài thanh phi đao trên tay.

Chuẩn bị sẵn sàng…

Tôi ngừng thở, dựng lỗ tai lên nghe tiếng rên rỉ cách đó không xa, cơ bắp trên người đều căng chặt, rồi mới chậm rãi thả lỏng.

Cơ bắp căng cứng không thích hợp để sử dụng phi đao, tôi cần phải bình tĩnh lại.

Ngay khi tiếng rên rỉ sắp đến gần, phi đao trong tay tôi chuẩn bị phóng ra, tôi bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sói tru.

Tiếng sói tru này hiển nhiên không phải vang lên từ bầy sói đối diện, ngược lại, nó vang lên từ phía rất xa.

Thanh âm này nghe rất khoẻ, vừa nghe thấy đã khiến thần kinh của người ta phải run lên.

“Vua Sói Núi Tuyết?” Tôi hạ giọng nói, cho dù có nguy cơ bị bầy sói trước mặt phát hiện, tôi cũng không kìm được sự kích động của mình.

Cô Thu ừ một tiếng, nói phải chắc tới tám phần rồi, chỉ là không biết con Vua Sói kia có ý gì.

Tôi khẽ nhíu mày, tổng cộng có ba tiếng sói tru, sau đó tiếng rên rỉ của bầy sói cũng dần dần đi xa, tiếp đó là một trận chấn động. Tôi chậm rãi bò dậy và nhìn ra ngoài, chỉ thấy bầy sói đang chạy rất nhanh trên những ngọn núi phủ đầy tuyết, hướng bọn chúng chạy về đúng là tiếng sói tru vừa rồi.

Tiếng hú của những con sói trong đàn lần lượt vang lên hết lần này đến lần khác, dường như bọn chúng đang đáp lại tiếng hú của Vua Sói.

“Vua Sói đang triệu hồi đàn em trở về sao?” Côn Bố cau mày nhìn theo bầy sói chạy đi xa, nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như Côn Bố cũng đang vui mừng vì mọi người đã thoát được một kiếp.

Tôi hỏi anh ta có chuyện gì thì chỉ thấy Côn Bố chỉ tay về hướng bầy sói rời đi, nói bình thường khi bầy sói đi săn mồi, nếu không gặp phải nguy cơ bị tiêu diệt toàn đàn, Vua Sói sẽ không bao giờ xuất hiện.

Tất nhiên tôi cũng từng nghe qua truyền thuyết này.

Vua Sói Núi Tuyết có trí thông minh có thể sánh ngang với con người, nó không chỉ biết cách đặt bẫy, mà thậm chí còn có thể đánh cắp linh hồn của con người.

Khả năng sống sót khi chạm trán với một bầy sói rất mong manh, nhưng một khi Vua Sói đã lộ mặt, khả năng ấy sẽ lùi về mức số không!

Nhưng theo truyền thuyết, Vua Sói Núi Tuyết không thể ra ngoài thường xuyên, về phần nguyên nhân thì có đủ mọi loại giả thuyết. Có giải thuyết cho rằng bởi vì Vua Sói Núi Tuyết đã thành tinh cho nên đã bị quy tắc của đất trời hạn chế, nhưng cũng có giải thuyết cho rằng Vua Sói Núi Tuyết chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không đáng nhắc tới.

Tôi nghe tiếng sói tru và nhìn về phía Vua Sói, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn màu trắng, gần như hoà lẫn với cả nền tuyết, chỉ có đôi mắt đó dường như có thể xuyên qua khoảng cách xa xôi mà đâm thẳng vào lòng người!

****

Nhưng khi tôi lấy kính viễn vọng ra để nhìn rõ hơn thì Vua Sói đã biến mất.

Thậm chí tôi cũng không biết liệu những gì mà mình đã nhìn thấy trước đây có phải là ảo ảnh hay không…

“Mọi người có nhìn thấy không?” Tôi quay lại hỏi những người khác, nhưng họ đều lắc đầu và nói rằng âm thanh kia cách chỗ chúng tôi quá xa, sao có thể nhìn thấy gì chứ.

Tôi nhíu mày, chẳng lẽ là tôi hoa mắt thật sao?

Trong tuyết, cũng giống như trong sa mạc, cái gọi là “ảo ảnh” có thể xuất hiện thường xuyên, có lẽ là bởi vì tôi biết được Vua Sói trong truyền thuyết cho nên mới nhìn thấy cảnh vừa rồi, phải không?

Nhưng cảm giác mà đôi mắt vừa rồi mang lại cho tôi, quả thực không hề giống như ảo ảnh.

Tôi thở ra và ngừng lo lắng, không bị bầy sói vây quanh đã là may mắn lắm rồi, sau đó tôi nhắc lại những gì mà mình đã nghe thấy đám người Xích Mi từng nói, hỏi mọi người có biết Điện Diêm Vương là gì không?

“Điện Diêm Vương?” Toản Địa Thử lặp lại một lần.

Tôi đáp: “Không sai, chính là Điện Diêm Vương, tiền bối nghe qua rồi ư?”

Toản Địa Thử lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Thực ra tôi cũng chưa từng nghe thấy, chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, vì sao mộ táng của Khâu Xử Cơ lại bị gọi là Điện Diêm Vương chứ?”

Tôi lắc đầu không thể nói rõ, nhưng đám của Xích Mi quả thực cũng đang đi tìm mộ táng của Khâu Xử Cơ.

“Chẳng qua bọn chúng đã bị William lừa rồi.” Tôi bày ra vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp hoạ: “Trước khi Xích Mi vào tù không hề biết mình phải đi tìm thuốc trường sinh, nghe ý của ông ta, nếu ông ta biết trước mình sẽ phải đi tìm thứ thuốc kia thì căn bản Xích Mi sẽ không đồng ý, hiện giờ coi như tên đã lên dây, không thể không phát.”

“A, bị ma ám à.” Lão Yên cười lạnh nói.

Quả đúng như thế, vì số tiền William đã trả mà Xích Mi phải tiêu tốn 20 năm trong tù, tôi thực sự không hiểu được tên Xích Mi kia đã nghĩ cái quái gì nữa.

Tôi nhìn về phía đất trũng nơi Xích Mi đã trốn, chợt cảm thấy kinh hãi vì mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.