Chương 1258 Bảo Vật Đạo Giáo
20 năm có thể làm được rất nhiều chuyện, William thuê ông ta tìm thuốc trường sinh, tuy nhiên lại phải trì hoãn suốt 20 năm, chẳng lẽ nhất định phải đợi 20 năm mới có thể tìm được loại thuốc này ư?
“Trong vòng 20 năm này, biểu hiện của Xích Mi ở trong tù như thế nào?” Tôi quay đầu hỏi Toản Địa Thử cùng lão Yên.
20 năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, tôi không tin Xích Mi không để lộ ra chút sơ hở nào.
Toản Địa Thử suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, nói kể từ khi ông ấy tống Xích Mi vào tù, mấy năm đầu ông ấy còn chú ý tới tên này, nhưng về sau thấy ông ta cũng có vẻ ngoan ngoãn, nên không còn quá chú ý nữa.
Sau đó, Toản Địa Thử nhìn về phía lão Yên, hỏi lão Yên có manh mối gì hay không?
Ban đầu lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ông ấy mới xoa cằm, nói thật ra ông ấy cũng có manh mối, nhưng theo ý kiến của ông ấy thì cũng chẳng có liên quan gì mấy.
Tôi lập tức bảo ông ấy cứ kể đi, cho dù có là manh mối gì thì cũng có thể cung cấp được chút ít thông tin hữu dụng, mà cho dù có vô dụng đi chăng nữa, thì cũng có thể giúp tôi có thêm chút hiểu biết về con người của Xích Mi.
Lão Yên nhìn vào khoảng không, rõ ràng là đang chìm trong ký ức: “Đó là năm thứ 7 kể từ khi Xích Mi bị bắt, nói thật, các thành viên của 701 đều đã quên mất tên cầm đầu băng trộm mộ kia rồi, trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã bắt được tội phạm với quy mô lớn, có người lớn cũng có cả trẻ con, tuy rằng Xích Mi là tên cầm đầu, nhưng thời gian cứ trôi qua từng năm từng năm, ở trong tù tên này cũng được xem là an phận. Dần dần, mọi người cũng đã quên mất sự tồn tại của ông ta. Nói ra cũng thật là khéo, lúc ấy tôi đang chuẩn bị tống một tên bán vũ khí lậu vào ngục, vừa hay lại đụng phải Xích Mi.”
Tôi chăm chú lắng nghe, lão Yên cũng không phụ tấm lòng của tôi, dừng lại để hít một hơi rồi lại kể tiếp: “Khi ấy Xích Mi đang mặc áo tù, nhưng tinh thần lại rất vui vẻ, ông ta không thèm nhìn tôi, mà tôi cũng chuẩn bị đưa tên bán lậu nọ rời đi, ngay vào lúc này, tôi nghe thấy ông ta yêu cầu gì đó với bảo vệ.”
“Yêu cầu gì?” Tôi có chút nóng nảy, bởi vì tôi biết đây chính là manh mối mà lão Yên vừa nhắc tới.
Giọng điệu của lão Yên có chút kỳ quái: “Ông rta yêu cầu được biệt giam”
Biệt giam ư?
Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, trong thời gian toàn quốc cố gắng trấn áp tội phạm, nói thật, có thời gian các nhà tù trong nước đều chật kín người, có rất ít người bị biệt giam, đã bị biệt giam thì phần lớn đều là tội phạm giết người, suy cho cùng, những tội phạm như vậy rất có thể sẽ gây ra tình trạng bất ổn trong tù.
Lão Yên khẽ lắc đầu, nói lúc ấy bản thân đang bận làm nhiệm vụ, cho nên cũng chỉ nghe rồi để đó, hình như sau này ông ấy cũng nghe nói Xích Mi đã bị biệt giam, lúc nghe thế lão Yên còn cảm thấy lạ.
Tên tuổi của Xích Mi đã gây chấn động cả giới trộm mộ, cho nên, ở trong ngục không một ai dám chọc vào ông ta, bởi vậy, dù có biệt giam hơn không thì đối với tên này cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều.
Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là ngay từ đầu Xích Mi không hề có yêu cầu này, mà ông ta chỉ đưa ra yêu cầu ấy vào năm thứ 7 sau khi bị giam giữ, quả thực là khó lường.
Tôi nhíu mày: “Lão Yên, liên hệ với cấp trên, hỏi họ xem liệu khi còn ở trong tù, Xích Mi có điều gì khác lạ không?”
Lão Yên không đồng tình, nói rằng Xích Mi đã ra ngoài rồi, bây giờ chúng tôi điều tra, cho dù có manh mối gì cũng đã bị chặt đứt.
“Nhất định phải kiểm tra!” Giọng nói của tôi có chút gay gắt, nhưng sau đó tôi nhận ra có gì đó không đúng, liền dịu giọng nói: “Lão Yên, 20 năm đấy, tục ngữ có câu “10 năm mài một kiếm”, một kế hoạch được ấp ủ suốt 20 năm, ông thực sự tin rằng Xích Mi thực sự chỉ lãng phí bằng ấy thời gian ở trong tù một cái vô ích ư?”
Lão Yên lắc đầu nói tất nhiên ông ấy không tin, nhưng nếu muốn kiểm tra lại nhà tù thì không cần thiết.
Tôi thấy ông ấy vẫn cố chấp, ánh mắt của tôi cũng dần dần trở nên sắc bén, cô Thu ở một bên khuyên một câu, cơn tức giận của tôi giảm xuống một chút, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được.
“Lão Yên, ông năm lần bảy lượt cản trở tôi, nếu có nguyên nhân gì thì ông cũng nên nói cho chúng tôi biết, nếu không cứ như vậy tôi sẽ rất khó làm việc.” Tôi cố gắng nói chuyện một cách uyển chuyển nhất có thể, nhưng sắc mặt của lão Yên vẫn thay đổi.
Sau khi nghe tôi nói xong, ông ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng qua cậu mới dẫn đội có mấy ngày, thế nào, cậu đã bắt đầu nghi ngờ cả tôi rồi à?”
Thái độ lão Yên làm tôi rất đau đầu, cũng không biết nên nói gì, sau đó tôi đàn nhún vai và đáp lại: “Nếu không, bây giờ ông cứ thu lại quyền đội trưởng của tôi đi, rồi ông lại tiếp tục đối phó với Xích Mi.”
“Trường An!” Toản Địa Thử hô một câu.
Tôi nhìn ông ấy với vẻ xin lỗi, tôi không muốn đối đầu với lão Yên, nhưng mắt thấy đám người của Xích Mi đã sắp tới được đích, tôi sợ rằng sẽ rất bất lợi cho hành động sau này của chúng tôi nếu mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như thế này.