Chương 1268 Bảo Vật Đạo Giáo
Phân tích của cô ấy không phải không có lý, tôi nhớ tới cách gã ta lợi dụng thi thể của chim Kim Tước mà không khỏi sởn tóc gáy.
Trước đây tôi tưởng chiêu này khá hay, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ trong mắt gã ta, chúng tôi và con chim Kim Tước đã chết kia cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí, chúng tôi còn chính là chim Kim Tước, bởi vì gã có thể dễ dàng thao túng chúng tôi…
“Cho nên việc hiện giờ chúng tôi cần phải làm đó là tránh khỏi tầm mắt của bọn chúng, sau đó đuổi kịp đám người Xích Mi!” Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nếu lão Yên đã biết được thân phận của tên kia, nên không cần lo lắng về việc 701 sẽ phải chịu thêm tổn thất gì nữa, cứ cho là có chút tổn thất thì họ cũng sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, mà nhiệm vụ lần này của chúng tôi chủ yếu là theo dõi Xích Mi, không thể để mọi chuyện bị lẫn đầu đuôi được.
Hầu Chanh Chanh lại không tán thành với suy nghĩ của tôi, cô ấy cho rằng điều tốt nhất bây giờ là phải xác định sự an toàn của lão Yên và những người khác.
“Không cần.” Tôi kiên quyết nói.
Hầu Chanh Chanh khó hiểu nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười, nói: “Nếu lão Yên đã có năng lực đưa tôi ra ngoài, vậy chứng tỏ rằng ông ấy cũng có năng lực xử lý những việc tiếp theo, chúng ta không cần lo lắng.”
Cô ấy trừng mắt với tôi, cho rằng tôi là một kẻ máu lạnh vô tình.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy và nói: “Cô phải hiểu được một điều, chính cô bảo lão Yên tới đây hội hợp với mình, còn lão Yên đẩy tôi ra khỏi nhóm và vì mục đích gì.”
Hầu Chanh Chanh không nói gì, kỳ thực so với tôi, cô ấy càng hiểu rõ về nhiệm vụ lần này hơn, chẳng qua là cô ấy không yên tâm về lão Yên, cũng không tin tưởng năng lực của tôi.
Tôi vỗ nhẹ lên bả vai của cô ấy: “Cô Hầu, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại không đi theo chúng tôi nữa không?”
Tôi không muốn tiếp tục bàn luận với cô ấy về vấn đề của lão Yên nữa, bởi vì có nói bao nhiêu đi nữa cũng chẳng thể nói rõ được, chỉ có thể chậm rãi làm quen với chuyện này trong khoảng thời gian kế tiếp. Điều thực sự khiến tôi ngạc nhiên chính là, Hầu Chanh Chanh đã tự ý chạy tới đây mà không hề có sự cho phép của bộ trưởng Hầu.
Hầu Chanh Chanh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì, khiến tôi càng cảm thấy bên trong cần ẩn giấu điều gì đó mờ ám, bèn hỏi lại một câu.
“Hỏi cái gì mà hỏi!” Một người mặc đồ đen đứng bên cạnh cô ấy đột nhiên nổi giận.
Nhưng tôi lại chẳng thèm để ý tới anh ta, nếu Hầu Chanh Chanh còn muốn tiếp tục đi theo tôi và hoàn thành nhiệm vụ này, cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện, lúc đó trong dáng vẻ của cô ấy rất lén lút, như thể cô ấy đang cố gắng gây rối nhiệm vụ của chúng tôi vậy.
Hầu Chanh Chanh ngăn người mặc đồ đen lại, sau đó thở dài: “Nếu anh đã nghe được, vậy thì tôi cũng không giấu diếm nữa, ngay từ đâu tôi đã muốn phá hoại vào nhiệm vụ của các anh.”
Lời thú nhận của cô ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi lý do, cô ấy chỉ cười khổ một tiếng, hỏi tôi có biết bộ trưởng Hầu đang có ý định nghỉ hưu và để cô ấy tiếp nhận vị trí thay mình hay không?
“Gấp như vậy sao?” Tôi nhíu mày.
Bộ phận cấp cao khác hoàn toàn với 701, xét đến cùng thì 701 cũng chỉ là một tổ chức ở tiền tuyến, tôi chỉ cần dẫn theo các thành viên trong đội lên núi xuống biển là được, thế nhưng những vị ở bộ phận cấp cao thì không thể làm như thế được, họ cần phải điều phối nguồn lực từ mọi phía, thế nên, nếu chỉ thông minh thôi thì không đủ tư cách ngồi trên ghế của họ.
Lý lịch và kinh nghiệm của Hầu Chanh Chanh còn quá ít, tôi tin bộ trưởng Hầu không thể không biết được, nếu bây giờ ông ấy lui về sau để Hầu Chanh Chanh tiếp nhận vị trí của mình, đoán chừng sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.
Vì sao không để cho cô ấy rèn luyện thêm dăm ba năm nữa?
Hơn nữa, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến chúng tôi, vì sao phải quấy tối nhiệm vụ của 701 chứ?
Hầu Chanh Chanh cười khổ một tiếng nữa: “Nếu nhiệm vụ lần này của các anh thất bại, chắc chắn cha tôi không thể nào nghỉ hưu được! Cả đời ông ấy đều đối đầu với William, cho nên không thể nào để lại tiếc nuối trong giây phút cuối cùng được.”
Hoá ra là như thế…
Tôi không khỏi buồn cười, chỉ vì một lý do như thế mà cô ấy muốn quấy rối nhiệm vụ của chúng tôi ư?
Hầu Chanh Chanh nhún vai, nói ngay từ đầu cô ấy vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi đi theo chúng tôi vài ngày, cô ấy đã suy nghĩ lại một cách cẩn thận và nhận ra rằng cách này sẽ không hiệu quả.
Tôi cười cười: “Còn may là cô đã suy nghĩ cẩn thận, nếu cô mà suy nghĩ không cẩn thận, đoán chừng nhiệm vụ của chúng tôi đã thực sự thất bại rồi.”
Hầu Chanh Chanh không nói nữa, nhưng nỗi sầu lo giữa hàng lông mày của cô ấy quả thực không ít, tôi biết, một khi tất cả đống áp lực này đều đè nặng lên người cô ấy, đoán chừng cô ấy sẽ không bao giờ có thể trở thành một cô chiêu trong sáng được nữa.
“Trường An, khi lão Yên bảo anh tiếp quản 701, anh có cảm giác gì?” Hầu Chanh Chanh hỏi.
Cô ấy không nhìn tôi mà nhìn vào bóng đêm, dường như ở đó cô ấy có thể tìm được câu trả lời vậy.