← Quay lại trang sách

Chương 1267 Bảo Vật Đạo Giáo

Hầu Chanh Chanh không đi ra khỏi hang động mà dẫn tôi ra phía sau hang, rồi chạy đến một lối ra trông như vừa mới được đào trước đó không lâu.

“Chúng ta rời đi trước đã.” Hầu Chanh Chanh nhảy ra trước, theo sau là một người mặc áo đen, hai người họ cùng nâng Côn Bố lên, sau đó đến lượt tôi và hai người mặc áo đen còn lại.

Bởi vì đêm nay có ánh trăng, tuy rằng không đủ sáng nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy đường, vì thế cả nhóm không hề bật đèn pin, chỉ chạy chậm theo Hầu Chanh Chanh.

Sau khi chạy được khoảng nửa tiếng, Hầu Chanh Chanh đi đường vòng rồi chạy về.

“Cô làm gì thế?” Tôi giữ chặt cô ấy lại, nói ở đây rõ ràng có người muốn hãm hại chúng tôi.

Lão Yên biết Côn Bố là giả, cho nên tôi ra ngoài cứu 701, cho nên không phải là ông ấy muốn làm hại tôi, cũng vì thế kẻ chủ mưu không phải là Xích Mi, mà chính cái tên người Nam Cương kia.

Bây giờ mà chúng tôi quay về chỗ cũ, có khác nào đâm đầu vào họng súng đâu cơ chứ?

Hầu Chanh Chanh cười lạnh một tiếng: “Bổn tiểu thư từ trước tới giờ chưa từng bị người ta bày mưu tính kế như vậy, tôi phải quay về xem tên kia là ai.”

“Ngoại trừ Xích Mi cùng cái tên người Nam Cương kia thì còn có thể là ai?” Tôi tức giận nói: “Cô đừng làm loạn nữa, iện tại chúng tôi là chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ, cô có hiểu không đấy?”

****

Hầu Chanh Chanh quay lại nhìn tôi, bày ra dáng vẻ không tin tưởng: “Tôi bảo lão Yên ra, bởi ông ấy là linh hồn của 701, có ông ấy, mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, anh hiểu chưa?”

“Cô đã đi theo chúng tôi lâu như vậy, hẳn cô cũng biết người chỉ huy nhiệm vụ lần này chính là tôi.” Tôi kéo cô ấy thật mạnh và không chịu để cô ấy quay lại.

Ba người mặc đồ đen kia nhìn tôi, họ muốn ngăn cản tôi nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, đoán chừng là vì bọn họ cũng hiểu được, nếu Hầu Chanh Chanh trở về là tự chui đầu vào lưới.

Hầu Chanh Chanh ngẩng đầu nhìn tôi, vẫn là dáng vẻ không tin tưởng đó.

Cô ấy cho rằng tuy rằng tôi là nhân tài mới xuất hiện của 701, nhưng căn bản không có năng lực dẫn dắt đội một mình, lần này lão Yên đồng ý cho tôi dẫn đội căn bản chính là làm bậy.

“Cô đừng quan tâm ông ấy có làm bậy hay không, tình huống bây giờ đã thế này, nếu cô quay trở lại, chúng ta sẽ chẳng còn một chút hy vọng nào cả! Về điều này, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ!” Tôi cũng không cãi cọ với cô ấy.

Quả thực, trong mắt người ngoài, tôi là thành viên có trình độ thấp nhất, thế nên nếu tôi dẫn đội thì đúng là đáng nghi ngờ, nhưng đâu có cách nào khác, cho dù tôi có năng lực hay không thì hiện tại cũng đã tới bước này rồi.

Hầu Chanh Chanh nhìn tôi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Tôi cũng không thúc giục cô ấy, chỉ yên lặng chờ đợi, tôi tin rằng với sự thông minh của cô ấy, nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận.

Quả nhiên, qua chừng 1 phút sau, cô ấy khẽ gật đầu với tôi, nói rằng hy vọng tôi sẽ không khiến cô ấy thất vọng.

Tôi chẳng hứa hẹn gì với Hầu Chanh Chanh, đối thủ lần này quả thực khác biệt với những gì tôi đã suy đoán, ông ta hiểu biết rất rõ về từng đường đi nước bước của chúng tôi, thậm chí, ngay cả nhóm của Hầu Chanh Chanh đi theo sau cũng bị ông ta tính kế.

Dưới tình huống như vậy, tôi không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này,

“Trước tiên chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi, sau đó hãy xuất phát sau đi.” Tôi thấy Hầu Chanh Chanh đã bình tĩnh lại, cũng gác lại mọi suy đoán, chỉ im lặng cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.

Hầu Chanh Chanh thở dài, tuy rằng cô ấy vẫn không tin tưởng như cũ, nhưng thoạt trông cô ấy cũng không còn bài xích như cũ nữa, chỉ là cô ấy vẫn bảo tôi đừng phụ lòng tin của lão Yên, cũng đừng bôi nhọ danh tiếng của 701.

Tôi cũng để mặc cô ấy nói, kỳ thực tôi biết có phản bác cũng chẳng có ích gì, tốt cuộc người cô ấy luôn liên lạc đều là nhóm của lão Yên, có thể tin tưởng tôi 100% mới là chuyện lạ đấy.

Cuối cùng, chúng tôi đã tìm được một nơi vừa có thể tránh gió, vừa kín đáo để có thể nghỉ ngơi, tối nay không thích hợp để lên đường, chúng tôi cần phải sắp xếp lại tình hình hiện tại, nếu không chúng tôi sẽ chẳng biết khi nào mình sẽ lại rơi vào bẫy của kẻ địch!

Đầu tiên, Côn Bố đã bị tráo đổi ngay khi chúng tôi vừa lên núi…

Khi chúng tôi tìm thấy hang động, Hầu Chanh Chanh đã tìm cơ hội giải thích tình hình cho lão Yên, vì thế cũng dẫn tới hàng loạt hành động quái dị của lão Yên sau này, kế tiếp là hành trình của tôi, cuối cùng là tấm bản đồ đã bị sửa đối và hợp tác với Hầu Chanh Chanh.

Quan trọng là, bản đồ đã bị sửa từ khi nào?

“Cũng đơn giản thôi, xét cho cùng các người vẫn luôn ở cùng người đó mà.” Hầu Chanh Chanh chẳng hề rối rắm vì vấn đề này.

Nhưng tôi không thể nghĩ ra được, chúng tôi thực sự không biết, chẳng lẽ đến cả lão Yên cũng không nhận ra ư, ông ấy không thể nào chẳng có chút phòng bị gì với tên người Nam Cương kia được, đã như thế, vì sao ông ấy lại đưa cho tôi tấm bản đồ đã bị thay đổi?

Hầu Chanh Chanh a một tiếng nói: “Tên người Nam Cương này còn có thể phục kích Côn Bố một cách dễ dàng, anh cho rằng, dưới tình hình rối rắm như thế, lão Yên đưa bản đồ cho tên kia có phải là chuyện rất bình thường hay không?”