← Quay lại trang sách

Chương 1271 Bảo Vật Đạo Giáo

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, ban đầu chúng tôi còn có chút hứng thú mà nói chuyện, đặc biệt là Hầu Chanh Chanh, cô ấy luôn hỏi mấy câu vòng vo có liên quan tới Nha Tử.

Tôi không ngờ được cô ấy lại thực sự phải lòng Nha Tử!

Tôi nghĩ như vậy không phải vì Nha Tử không đủ ưu tú, mà tôi cảm thấy sau sự kiện Tĩnh Sinh, cô ấy cần một khoảng thời gian để khôi phục.

Hiện tại có vẻ như tôi đã coi thường Hầu Chanh Chanh mất rồi, cũng đúng, làm cái nghề này của chúng tôi, chẳng mấy ai có thời gian để chìm đắm mãi trong nỗi buồn được.

“Lão Yên và những người khác có thể đối phó với cái tên người Nam Cương hay không?” Tôi quay đầu lại hỏi Côn Bố.

Tuy rằng tôi đã quyết định sẽ không hội hợp với mấy người nhóm lão Yên, nhưng kỳ thực tôi vẫn rất lo lắng cho họ.

Côn Bố lắc đầu, sau một lúc lâu chỉ đáp lại tôi đúng một chữ… Khó!

Tôi hỏi anh ta lý do, chỉ thấy Côn Bố cười khẽ, rồi chỉ vào chính mình và chậm rãi nói: “Nếu người trong 701 đánh giáp mặt với tôi, có lẽ là tôi sẽ không đánh thắng được, nhưng nếu tôi đã muốn hạ độc thủ, cậu cho rằng có mấy người có thể thoát nổi?”

Tôi không nói, đúng thế, sự lợi hại của người Nam Cương không phải chiến đấu một mình mà điểm lợi lại của bọn chúng chính là những thủ đoạn ngấm ngầm khiến người ta khó đề phòng.

Thấy tôi lo lắng như vậy, Côn Bố lại cười: “Cậu cũng không cần phải lo như thế đâu, người Nam Cương dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không động đến người của nhà nước, tôi nghĩ bọn họ tới đây cũng là vì thuốc trường sinh.”

Sao?

Tôi có chút tò mò, đám người kia mà cũng còn cần tới thuốc trường sinh à?

****

Côn Bố mỉm cười gật đầu, nói nếu không vì thuốc thì còn có thể vì thứ gì nữa, nếu thực sự có thuốc trường sinh bất tử, thì đó quả là một thứ có lực hấp dẫn rất lớn.

“Nhưng không phải bọn họ đã hợp tác với Xích Mi rồi sao?” Tôi tò mò hỏi.

Côn Bố giơ tay ra hiệu, tôi lập tức hiểu được ý của anh ta, đây là trò lợi dụng lẫn nhau…

Cứ cho là đám người Xích Mi có thể lấy được thuốc trường sinh, thì chủ nhân của tiên dược vẫn là William, bọn chúng cũng chẳng chiếm được lợi thế gì. Nhưng nếu người Nam Cương lấy được thứ này, thì cho dù là có đưa cho Xích Mi hay để lại để tự dùng, thì những lợi ích đám người này nhận được đều là những thứ mà đám Xích Mi không thể cung cấp được.

Tôi cười lạnh một tiếng, đám của Xích Mi tưởng là lũ Nam Cương tìm mình để giúp đỡ, ai có ngờ được chúng lại dẫn theo một con sói mắt trắng chứ!

“Người Nam Cương từ trước đến nay chưa bao giờ là đối tác tốt, nhưng một số người lại cho rằng mình có thể lợi dụng được đám người ấy.” Côn Bố cũng cảm thấy thật mỉa mai.

Sau những lời này, chúng tôi rơi vào im lặng hồi lâu, bởi vì một vách đá đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Tôi cau mày, rõ ràng lúc trước khi tới đây rõ ràng chẳng có vách đá nào, có thể thấy vách đá này không sâu lắm, nhưng nếu chúng tôi lại đi đường vòng quay lại sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Làm sao bây giờ?” Hầu Chanh Chanh nhìn về phía tôi.

Ngày hôm qua cô ấy còn bày ra dáng vẻ không tin tưởng tôi, thế mà bây giờ, vừa gặp chuyện cô ấy đã quay sang hỏi ý kiến của tôi, xem ra cô ấy đã hiểu rõ lần hợp tác này rất quan trọng.

Tôi nhìn xuống vách đá, rồi quay đầu nhìn sang phía Côn Bố.

Anh ta hiểu ngay ý tôi, liền nói không có vấn đề gì, miệng vết thương của anh ta đã khép lại, chỉ cần không cử động quá lớn, không khiến miệng vết thương bị rách ra thì sẽ chẳng sao cả.

Tôi còn là có chút do dự, từ này chỗ này nhảy xuống dưới vách đá, rồi lại leo lên phía đối diện, làm sao có thể không sử dụng nhiều sức đây?

“Vậy đi, để tôi cõng anh xuống.” Tôi lấy dây leo núi ra, tiện thể giải thích.

Côn Bố không từ chối, có lẽ anh ta biết rằng nếu mình xảy ra chuyện gì vào lúc này, sẽ càng lãng phí nhiều thời gian hơn nữa.

Người mặc áo đen dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, chỉ thấy cô ấy lắc đầu, lấy trang bị ra rồi leo xuống.

Sắc mặt của người mặc đồ đen trông không được ổn lắm nhưng cũng không nói gì, ngược lại, anh ta nói mình sẽ cõng Côn Bố.

Tôi còn chưa kịp từ chối, anh ta đã lên tiếng: “Trang thiết bị của tôi tiên tiến hơn của cậu, ít có khả năng xảy ra sai sót hơn.”

Những lời này vừa cất lên đã khiến tôi không thể nói được thêm gì nữa, bèn dò hỏi ý tứ của Côn Bố, thấy Côn Bố không phản đối thì tôi cũng chẳng tiện can thiệp nữa.

Khi nói đến những vấn đề liên quan đến tánh mạng, miệng lưỡi nhanh chóng chẳng có ích gì cả.

Chúng tôi chậm rãi trèo xuống vách núi, kỹ năng của Hầu Chanh Chanh rất tốt, tốc độ của cô ấy còn nhanh hơn tôi một chúng, còn 3 người mặc áo đen kia thì càng khỏi cần nói.

Đối với họ, vách đá này cũng chẳng khác gì đất bằng, họ leo thẳng một đường xuống đáy mà mặt không đỏ, cũng chẳng bị hụt hơi.

Sau khi chạm tới đáy, tôi để mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó tôi liền đi xung quanh vách đá, tôi phát hiện ra một điều khiến tôi phấn khích… nơi này, chính là đầu rồng!

Những đám mây tía mà tôi đã nhìn thấy cũng bắt đầu từ chính nơi này, nói cách khác, đích đến của chúng tôi chính là nơi đây.