← Quay lại trang sách

Chương 1272 Bảo Vật Đạo Giáo

Không ngờ được, chúng tôi vòng vo một vòng như thế, vậy mà có thể vòng thẳng tới đích đến.

Tôi nhanh chóng chạy về, bảo mọi người tạm thời ngừng nghỉ ngơi, mà nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp.

Không có dấu hiệu nào cho thấy có người đã xuống đây trước chúng tôi, hay nói cách khác, đám của Xích Mi vẫn chưa tới được đây, hiện tại, việc chúng tôi cần làm là cứ lẳng lặng chờ đợi mà thôi.

“Nơi này chính là đích đến ư?” Hầu Chanh Chanh có chút không tin.

Đương nhiên, không thể trách cô ấy được, nếu không phải tôi dựa vào Vọng Khí Ngũ Thuật để suy đoán đi suy đoán lại, kết quả đều y hệt như nhau, thì chính cả tôi cũng không dám tin nhóm của mình đã tới được đích.

Chúng tôi đi chậm rãi tới bên xách đá, càng đi, Hầu Chanh Chanh càng cảm thấy không thể tin nổi, nói rằng cô ấy không thấy nơi nào thích hợp để làm mộ táng cả.

Tôi chỉ cười chứ không nói gì cả, sau đó mới đáp lại: “Tìm cửa mộ không phải nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi, sẽ có người tự đến và tìm cửa mộ giúp chúng ta thôi.”

Cô ấy khẽ gật đầu, rồi không nói gì nữa, tôi nhìn quanh rồi cau mày thật sâu. Phía trên đầu chúng tôi là hai bên vách đá, hai bên trái và phải đều có những rặng núi bao vây, xong chúng tôi lại chẳng tìm được nơi nào thích hợp để ẩn náu cả.

Nếu đám người Xích Mi leo xuống từ phía trên, chúng tôi rất dễ bị phát hiện ra.

Hầu Chanh Chanh hiển nhiên cũng đã suy xét đến vấn đề này, hỏi tôi phải làm sao?

Tôi lắc đầu, nói: “Không biết, chúng ta cứ tìm lại lần nữa xem sao, cả một cái vực lớn tới như vậy, kiểu gì cũng có chỗ cho người ta tạm thời ẩn nấp.”

Nhưng mà ở nơi này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn tới điểm tận cùng thực sự chẳng thể nhìn thấy một nơi thích hợp để ẩn náu.

“Đi tới đó xem thử đi!” Côn Bố đột nhiên mở miệng.

Vì để bảo tồn thể lực, anh ta rất ít khi mở miệng, giờ phút này, tầm mắt của Côn Bố đang nhìn về một vị trí cách đó 2 mét, nằm ở hướng nghiêng đối diện với chúng tôi.

Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ thấy ở nơi đó hình như có một khe nứt.

Tôi lập tức trèo lên đó, ngay khi tiến đến chỗ khe nứt và quan sát kỹ, đây hẳn là một sơn động, chẳng qua nó đã bị bao phủ bởi tuyết tích tụ qua nhiều năm, cho nên mới bị che khuất.

“Mọi người mau trèo lên đây!”

Tôi vào trong dò xét một phen, phát hiện ra bên trong hang động này rất khô ráo, cũng chẳng có dấu vết hoạt động của động vật nên đã hét lên với những người bên dưới.

Động tác của họ rất nhanh, hai người mặc đồ đen cùng Hầu Chanh Chanh đã mang Côn Bố đưa lên trên trước, một người mặc áo đen ở lại phía dưới để để xóa mọi dấu vết hoạt động của chúng tôi, sau đó mới trèo lên trên theo mọi người.

Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp kỹ năng của anh ta, khi anh ta trèo lên trên gần như không để lại bất cứ dấu vết gì cả, cứ cho là có người kiểm tra thì phỏng chừng người nọ cũng chẳng thể tưởng tượng được ở đây đã có người xuất hiện ở nơi này trước.

Cả nhóm chúng tôi đi vào trong hang động, người áo đen dẫn đầu đã khôi phục nguyên trạng của hang động, nếu không phải tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh này, căn bản tôi cũng chẳng thể tin được lại có một phương pháp như vậy tồn tại.

Tuyết không giống những thứ khác, một khi nó đã bị xốc lên thì rất khó khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng người mặc áo đen lại không cần tốn chút công sức nào đã khôi phục lại nguyên dạng.

“Hoa Ban Hổ rất khá phải không?” Hầu Chanh Chanh có chút kiêu ngạo nói.

Người mặc áo đen được khen ngợi cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm lắm, nhưng tôi có thể thấy rõ lông mày của anh ta đã nhướng lên.

Quảt thực anh ta rất đáng để kiêu ngạo, với bản lĩnh như vậy, chỉ là một người vệ sĩ đúng là đã đánh thấp tài năng của anh ta rồi.

Hầu Chanh Chanh lắc lắc đầu, nói: “Hoa Ban Hổ không chỉ là một vệ sĩ, chẳng qua là bộ trưởng Hầu sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới tạm thời điều chuyển anh ta qua chỗ Hầu Chanh Chanh, trên thực tế, người này chính là thủ hạ đắc lực bên cạnh bộ trưởng Hầu, giúp bộ trưởng Hầu thực hiện nhiều nhiệm vụ phi thường.”

À?

Tôi nhìn về phía Hoa Ban Hổ, lúc này anh ta chẳng có gì là kiêu ngạo cả, mà chỉ hơi cau mày lại, phỏng chừng là người này không muốn Hầu Chanh Chanh nói cho tôi biết rõ ràng thân phận của mình.

Đây là thói quen bảo mật thân phận đã ẩn giấu tận trong xương tủy của anh ta.

“Suỵt!” Tôi giơ tay ra hiệu, bảo Hầu Chanh Chanh đừng lên tiếng nữa.

Vì tôi cảm nhận được tuyết đang rung chuyển, chắc chắn có ai đó đã đi xuống.

Hầu Chanh Chanh lập tức áp tai vào vách hang, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Tôi đặt Côn Bố gần bên trong hang động, rồi cầm kính viễn vọng lên, đứng ngay ở cửa hang, chọn một vị trí có thể che khuất được thân hình của mình. Nếu là đám người của Xích Mi đang trèo xuống đây, tôi sẽ có thể quan sát rất rõ hoạt động của bọn chúng từ vị trí này.

Chỉ là trong màu tuyết này, kính viễn vọng sẽ bị phản quang rất mạnh, tôi cần phải hết sức chú ý!

Đột nhiên, vào lúc tôi vừa chuẩn bị xong hết thảy, Hầu Chanh Chanh lại thình lình vỗ vào vai tôi, vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy cô ấy đưa cho tôi một chiếc kính viễn vọng mới.