← Quay lại trang sách

Chương 1310 Bảo Vật Đạo Giáo

“Không.” Tôi lại lắc đầu.

Xích Mi nổi điên: "Cậu con mẹ nó rốt cuộc muốn ông đây làm cái gì nữa?"

****

Tôi nhìn về phía Lão Yên và mấy người khác, chậm rãi nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách tìm mộ, việc đi vào mộ tìm bảo vật là việc của các ông, chúng tôi sẽ không can thiệp."

Xích Mi không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, sau khi do dự một lúc, ông ta gật đầu: “Được rồi, các cậu xuống mộ ông đây cũng không yên tâm đâu, thà đừng xuống còn tốt hơn.”

Đương nhiên tôi cũng không muốn đi vào trong lăng mộ, bọn chúng đông như vậy, đến lúc đó gặp nguy hiểm sẽ dùng chúng tôi làm bia đỡ đạn, chúng tôi cũng chẳng biết có sống nổi mà bò ra khỏi mộ không nữa.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Sự tình phát triển đến mức quá quỷ dị!

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc chúng tôi có thể bình tĩnh nói chuyện công việc với Xích Mi như vậy.

Sắc mặt của lão Yên từ nãy đến giờ không được tốt lắm, nhưng nhìn thấy mạng sống của chúng tôi tạm thời được đảm bảo thì ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cậu tìm đi.” Xích Mi dựa vào lò luyện đan phía sau, bộ dạng tuỳ ý để cho tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi không từ chối mà chỉ vào Nha Tử và nói đây là cộng sự của tôi và tôi cần sự hợp tác của anh ta.

Xích Mi cau mày, nhưng cuối cùng ông ta cũng không từ chối, có lẽ vì ông ta nghĩ rằng chỉ có hai người chúng tôi cũng sẽ không thể gây nên sóng gió gì!

Nha Tử được cởi trói, anh ta vặn mạnh cổ tay và nhìn về phía tôi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng vẫn đang do dự.

Tôi không nhìn anh ta mà trực tiếp nói với Xích Mi: “Bây giờ chúng tôi cần ra ngoài xem một chút, ông có muốn phái người theo giám sát không?”

“Nhóc con, có phải cậu đang coi thường tôi không? Cho dù tôi muốn giết các cậu, nhưng chút khí độ này tôi vẫn có, mau cút khỏi đây đi.” Xích Mi xua tay như đuổi ruồi, đưa chúng tôi ra khỏi căn cứ.

Tôi lập tức dắt Nha Tử đi ra ngoài, vì tôi đã nắm rõ quy luật của mê cung, nên khi đi ra ngoài tôi di chuyển rất nhanh.

Xích Mi ở phía sau tôi không thể không cảm thán một tiếng: "Người của701 thật sự có tài!"

Giọng nói của ông ta làm tôi rùng mình, tôi vội kéo Nha Tử chạy về phía trước.

“Trường An, đám người Côn Bố thế nào rồi?” Nha Tử nhỏ giọng hỏi.

Tôi không nói địa điểm cụ thể, chỉ nói họ đều an toàn, sau đó Nha Tử tóm tắt sơ qua những gì đã xảy ra trên đường đi, bao gồm cả việc tại sao họ bị A Bặc hãm hại, làm sao bị Xích Mi bắt, và dọc theo đường đi xem xét Xích Mi có hành động nào lạ không.

Nha Tử cũng hiểu vấn đề quan trọng, liền nói: "Tên A Bặc đó, gã nuôi rất nhiều chim Kim Tước."

Chim Kim Tước?

Tôi ngạc nhiên nhìn Nha Tử, có nghĩa là trong hang động A Bặc muốn giết tôi?

Tại sao gã lại giết tôi đầu tiên chứ?

Lúc đó tôi cách gã cũng không gần, thậm chí có thể nói là rất xa, bởi vì tôi ở đằng trước đội ngũ, nếu gã muốn ra tay thì mấy người ở phía sau sẽ dễ hơn chứ, dù sao thì cũng chẳng ai biết gã là giả mạo mà.

“Có lẽ là bởi vì thân phận của cậu.” Nha Tử lôi kéo tôi tiếp tục đi, giọng nói đè nén nhỏ hết mức có thể.

Chúng tôi đều biết nơi này thực sự rất quỷ dị, nếu chúng tôi nói chuyện không cẩn thận thì có lẽ đám người Xích Mi đều biết hết.

Chỉ là tôi không hiểu thân phận của tôi có vấn đề gì chứ?

“Cậu có phát hiện một chuyện không?” Nha Tử đột nhiên cất tiếng hỏi.

Tôi nhìn qua anh ta, hỏi anh ta chuyện gì.

Anh ta buông tay, nói từ lúc tôi gia nhập 701, nhiệm vụ của chúng tôi lại càng khó khăn hơn, nhưng cũng chưa từng thất bại, mấy năm nay chúng tôi mang bảo vật quốc gia về ngày càng nhiều hơn.

Tôi a một tiếng, khó hiểu hỏi: “Trước lúc tôi vào, chẳng lẽ không giống như vậy sao?”

Nha Tử không nhịn được bật cười: “Làm sao có thể chứ, các thành viên của 701 cũng chỉ làm bằng máu thịt, trước đó đã hao hụt rất nhiều, mỗi lần có nhiệm vụ thì đều có đồng đội hy sinh, những nhiệm vụ quan trọng thì lại càng không phải nói...”

"Nước Trường Dạ cổ, nhiệm vụ đầu tiên mà cậu tiếp xúc, cậu biết có bao nhiêu người đã chết không?” Nha Tử quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc vừa quan sát xung quanh.

Tôi gật đầu, quả thực là tôi biết, không chỉ có các chiến sĩ tiên phong của Lão Yên và Đại trưởng Trần, mà còn có một số đồng chí thu thập thông tin khác cũng đã tử nạn. Tôi đã đọc hồ sơ, số người chết trong nhiệm vụ lần đó lên đến hơn ba mươi người.

Nhưng tôi luôn nghĩ rằng đó là do tính đặc thù của nhiệm vụ đó.

Môi trường sa mạc từ trước đến giờ đã khiến người ta tuyệt vọng, nơi đó còn có vô số loài sinh vật bí ẩn, vì vậy tôi mới luôn không xem nhiệm vụ lần đó là điển hình.

Nha Tử lắc đầu: “Sa mạc, rừng rậm, đại dương, có nơi nào không huyền bí chứ?”

Tôi đột nhiên ngỡ ngàng, anh ta nói đúng, nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Nha Tử đã tiếp tục nói: “Sau khi cậu đến, thực sự thì tôi cảm thấy như một biểu tượng may mắn, dĩ nhiên là điều này cũng có thể có liên quan đến cô Tứ.”

Đúng vậy, nhiệm vụ khó khăn như nước Trường Dạ cổ, cô Tứ không hề xuất hiện, nhưng về sau khi tôi tham gia các nhiệm vụ, cô ấy đã xuất hiện khá nhiều lần.