← Quay lại trang sách

Chương 1311 Bảo Vật Đạo Giáo

Tôi thở dài, tôi cũng không phải là biểu tượng may mắn gì, mà là vì cô Tứ.

Vậy nên Xích Mi sợ thu hút sự chú ý của cô Tứ sao?

Nha Tử gật đầu: "Chỉ cần Xích Mi dám có ý đồ với cậu, chính là chọc phải tôn đại Phật là cô Tứ! Trên giang hồ ai cũng biết cô ấy là loại tồn tại thế nào, chỉ cần cô ấy xuất hiện, đừng nói đến việc chiến đấu, ngay cả chân còn không đứng vững."

Tôi gật đầu, sau đó thấy chủ đề đang ngày càng đi xa, vậy là tôi đã để anh ta tiếp tục nói về chuyện của chim Kim Tước.

Sau đó, anh ta bắt đầu kể, nghe đến đâu tôi rùng mình đến đấy.

Năng lực của chim Kim Tước là tấn công người khác một cách lặng lẽ, khi nhận ra thì mọi người đều đã bị đánh ngã, ngay cả khi lão Yên đã đề phòng nhưng vẫn vô ích.

A Bặc không giết nhưng lại sử dụng các loại thuốc mê, vì vậy ai cũng không thể chống cự.

"Sau khi bắt chúng tôi, trên đường đi họ chẳng nói gì nhiều, nhiều nhất cũng chỉ cho chúng tôi nếm chút đau đớn." Nha Tử có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Vậy mà họ không tiết lộ gì cả sao?" Suốt cả đường dài như vậy, gã và đám tay sai chỉ ngồi không mà chẳng chuyện trò gì?

Nha Tử lắc đầu, nói bọn chúng đương nhiên có tiếng lóng riêng của bọn chúng, nghe quá lộn xộn thì không cần phải nghe, vì sẽ làm ảnh hưởng đến việc phán đoán của bọn họ.

Sau khi tôi nghe anh ta nói xong, tôi mới ngạc nhiên nhận ra suốt đường đi không có thông tin quan trọng nào, trong lúc nhất thời tôi có chút chán nản.

"Vậy tiền bối Toản Địa Thử và Xích Mi rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?"

Tôi lại hỏi, cho dù Nha Tử không lớn tuổi lắm nhưng anh ta đã ở trong 701 lâu rồi, tôi nghĩ anh ta ít nhiều cũng phải biết được gì đó.

Nhưng anh ta lại lắc đầu, nói khi anh ta gia nhập thì chuyện đó cũng đã kết thúc, trong 701 hiếm khi có người nhắc tới, khi ấy anh ta còn nhỏ, cũng sẽ không đặc biệt quan tâm đến những điều đó.

Tôi thở dài, mối quan hệ giữa Toản Địa Thử với Xích Mi khiến tôi rất lo lắng.

Thành thật mà nói, tôi không tin Toản Địa Thử sẽ phản bội chúng tôi, nhưng nhìn thấy Xích Mi thân thiết với ông ấy như thế, tôi có chút không chắc chắn.

Nha Tử và tôi rơi vào trầm tư. Khi chúng tôi đi hết quãng đường ra khỏi căn cứ, gió lạnh thổi qua khiến tôi tỉnh táo lại và nhận ra nhiệm vụ chủ yếu của mình lúc này.

Tìm thuốc trường sinh...

Tôi cũng không phải đang giúp Xích Mi, nếu thuốc trường sinh có thật thì trong lăng mộ sẽ có nguy hiểm trùng trùng.

Sau khi bọn chúng xuống mộ sống hay chết liền xem số mệnh!

Nha Tử hỏi tôi liệu có thể tìm thấy nó không?

Tôi nhìn xung quanh, nói: “Tôi chỉ có thể xem xét kỹ rồi mới nói được. Bây giờ đã gần tối và tuyết ở núi Côn Luân sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của tôi, nhưng tôi vẫn có chút nắm chắc.”

Tôi nằm rạp xuống tuyết, rút ngọc Bắc Đẩu Huyền Thiên ra và chĩa thẳng vào ánh nắng mặt trời còn chưa tắt hẳn.

Ngọc Huyền Thiên bắt đầu ấm lên khi tôi cầm nó trong tay, tôi đột nhiên bắt gặp một ánh sáng bất thường trong viên ngọc đó, không phải là màu tím như tôi tưởng tượng mà là một màu đen dày đặc.

Tôi lập tức mang ngọc Huyền Thiên đi chỗ khác, lại nhìn lại nơi đó thì là màu tuyết chứ không phải màu đen.

Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi?

Tôi lại đặt ngọc Huyền Thiên ở trước mắt mình, lúc này tôi đã có thể xác định, không sai, nơi này là một cỗ khí đen dày đặc, điềm xấu bao phủ ở giữa không trung.

“Nó làm sao vậy? " Nha Tử hỏi.

Sau khi xác nhận lại một lần nữa, tôi gật đầu với anh ta: "Hẳn là nơi này, không sai đâu. Nào, chúng ta đi vào thôi."

Nơi này mặc dù có khí đen dày đặc, nhưng khu vực bị che phủ lại tương ứng với một vị trí trong căn cứ thử nghiệm thuốc, chính là nơi tôi vừa đi qua.

Tim tôi đập lỡ nhịp, bọn chúng thực sự không nhận ra điều kỳ lạ này trong hai mươi năm qua sao?

Người quản lý căn cứ thoạt nhìn không đơn giản sao có thể không nhìn ra được nhỉ?

****

Tôi và Nha Tử quay trở lại chỗ Xích Mi đang đứng.

Xích Mi nhìn tôi ngay, tôi gật đầu với ông ta.

"Thế nào, tôi đã nói thằng nhóc này rất có năng lực mà!" Toản Địa Thử có vẻ hơi tự đắc.

Tôi nhìn ông ấy, chẳng vui vẻ gì, chỉ bảo Xích Mi tránh ra.

"Chỗ nào?" Xích Mi nhíu mày.

Tôi chỉ vào phía sau ông ta, phòng thuốc kia vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc nồng nặc, khiến tôi thấy khó chịu.

Vừa rồi tôi đã vào trong đó rồi, nhưng tôi hoàn toàn không phát hiện ra chỗ đó vậy mà lại có thể là nơi cất giấu thuốc trường sinh.

Nơi này bọn chúng ra ra vào vào suốt hai mươi năm, chẳng lẽ không phát hiện ra gì sao?

Xích Mi quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh, hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra?

Giọng điệu chất vấn khiến người thanh niên kia không vui, chỉ thấy anh ta hơi cau mày, sau đó đáp: "Quả thật không nhìn ra."

Anh ta thậm chí còn chẳng thèm giải thích, điều kỳ lạ là Xích Mi cũng không truy cứu, chỉ gật đầu, sau đó nhìn tôi, hỏi tôi có thể nói chính xác hơn một chút được không?

"Xích Mi." Tôi gọi ông ta: "Ông nghĩ có khả năng không?"

Phòng thuốc này vốn dĩ không lớn, nếu có lối vào thì chỉ cần một, hai tiếng là có thể tìm thấy, vậy mà ông ta còn muốn tôi nói chính xác hơn, ông ta thật sự coi tôi là thần tiên à?