Chương 1378 Áo Ngọc Hàn Thi
“Cậu nói thật?” Thẩm Kiến Quốc đẩy mắt kính, hiển nhiên là không quá tin tưởng.
Tôi nhún vai, nói ông xem mấy người chúng tôi, có thể khai quật cả một ngôi mộ Tây Hán sao? Đến lúc đó vẫn phải dựa vào ngài dẫn cả đội khảo cổ vào, chúng tôi chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Thẩm Kiến Quốc đánh giá tôi, một lúc lâu sau lại nhìn về phía mấy người Lão Yên, nhưng Lão Yên đã giao quyền phụ trách cho tôi, những người khác cũng sẽ không nói cái gì. Vì vậy cuối cùng ánh mắt của ông ấy vẫn dừng lại trên người tôi, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Các cậu có thể đảm bảo không?”
“Đương nhiên.” Tôi cười nhẹ một tiếng.
Chỉ mấy người chúng tôi, cho dù muốn khai quật thì cũng không đủ số lượng, hơn nữa, chúng tôi vẫn luôn chỉ có hứng thú với quốc bảo quý giá nhất, những thứ khác có lần nào không phải để đội khảo cổ khác tiếp nhận chứ?
Thẩm Kiến Quốc thở phào một hơi, sau đó đặt đũa xuống, nói: “Chúng ta vẫn nên về cửa hàng bách hóa rồi lại nói đi, chỗ này không tiện.”
Tôi thấy ông ấy lui một bước, trên mặt cũng lập tức nở nụ cười: “Được, chúng ta đi thôi.”
Thức ăn phần lớn đều không được động tới, nhưng bởi vì chúng tôi ở khách sạn nơi này, ông chủ nói có thể giữ lại cho tôi, đợi buổi tối lại giúp chúng tôi hâm nóng, đương nhiên là chúng tôi vô cùng cảm ơn.
Mặc dù tôi làm chủ, nhưng phải biết kinh phí mỗi lần đi làm nhiệm vụ của chúng tôi đều có hạn, tiền tiêu cho bàn đồ ăn này thật sự làm tôi rất đau lòng.
Chúng tôi về thẳng cửa hàng bách hóa, rồi đi vào bếp sau.
Mùi tanh hôi vẫn xông thẳng vào mũi, không biết có phải vì hôm qua đã có kinh nghiệm rồi không, vì vậy hôm nay cũng không cảm thấy không nhịn được.
“Thầy.” Lý Bình nhìn chúng tôi, sau đó gọi Thẩm Kiến Quốc một tiếng: “Chúng ta thật sự cần làm như vậy sao?”
Dáng vẻ hỏi của anh ta làm tôi nhớ tới trẻ nít, ngay cả tị hiềm cũng không biết, cũng khó trách Thẩm Kiến Quốc không cho anh ta tranh chấp với tôi, bởi vì tranh chấp tới cuối, sợ rằng cái gì cũng sẽ bị lộ ra hết.
Nhưng mà thật ra tôi rất hâm mộ anh ta, tính cách này chứng minh anh ta chưa từng trải việc đời, chỉ cần một lòng làm việc khảo cổ anh ta yêu thích là được.
Thẩm Kiến Quốc xua tay, sau đó chỉ xuống bên dưới, hỏi chúng tôi có biết nguyên nhân tối qua khi chúng tôi tới, bọn họ còn ở bên dưới dọn dẹp văn bia không?
Lúc ấy tôi đã cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng không chủ động nhắc tới, không nghĩ tới bây giờ ông ấy lại nói ra.
Tôi tỏ ý ông ấy nói tiếp, ai biết được ông ấy lại đột nhiên nhảy xuống.
“Thầy!”
Lý Bình sợ hết hồn, cũng vội vàng nhảy xuống theo, tôi gọi Lão Yên nhảy vào huyệt mộ cùng, những người khác thì ở lại bên trên tiếp ứng.
Thẩm Kiến Quốc dừng ở trước cánh cửa mộ bị đào ra, một tấm cửa sập thật to ngăn chặn đường đi, bên trên giống như Lý Bình nói, còn có máu thịt màu đỏ đen, thoạt nhìn thì là mới dính lên mấy ngày nay.
“Cái chết của hai đồng chí kia không hề đơn giản như chúng tôi nói.” Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc dần dần trắng bệch, nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh: “Tôi chỉ vì cái lợi trước mắt, vì vậy sau khi cửa mộ được mở ra chỉ hơi thăm dò một chút, rồi phái bọn họ đi vào, ai biết...”
Con ngươi ông ấy co lại, giống như nhìn thấy ác ma đáng sợ gì đó, tôi khó hiểu nhìn ông ấy, thì nghe thấy ông ấy từ từ nói ra câu sau đó: “Kết quả có thứ gì kéo bọn họ lại, sau đó cửa sập từ từ khép lại từ hai bên, hai người đó sống sờ sờ bị kẹp chết ở ngay dưới mí mắt tôi... Tôi không thể cứu bọn họ.”
Cái gì?
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cửa sập, nếu như chết do cơ quan chúng tôi sẽ không sợ, không nói tới trình độ hiểu biết về cơ quan của hai người Nha Tử và giáo sư Hứa, chỉ dựa vào bậc thầy vũ khí là cô Thu cũng có thể dẫn chúng tôi phá giải được phần lớn cơ quan, vì vậy khi nghe thấy cửa sập, chúng tôi hoàn toàn không sợ, nhưng tình huống bây giờ lại không như vậy.
Chẳng trách Thẩm Kiến Quốc nói người là do ông ấy hại chết, chẳng trách khi chúng tôi hỏi Lý Bình có muốn xuống không anh ta lại có vẻ mặt sợ hãi như thế.
Bởi vì bọn họ không dám...
****4:
Thẩm Kiến Quốc lau mắt: “Tôi không nghĩ tới, tôi tưởng rằng có thể cứu bọn họ, nhưng sức lực của thứ đó vô cùng lớn, vô cùng lớn... Tất cả chúng tôi cũng không thể kéo ra được! Cho đến khi máu tươi phun lên mặt chúng tôi, chúng tôi biết đã xong rồi, bọn họ chết rồi, chúng tôi chen lấn chạy ra bên ngoài...”
Ông ấy lẩm bẩm nói, lúc này tôi cũng mới biết, tối qua không phải là bọn họ tới dọn dẹp lăng mộ, mà là tới đốt vàng mã cho hai người này. Bởi vì trong mấy ngày sau khi bọn họ ra trở ra này, mấy người đội khảo cổ không hẹn mà cùng mơ một giác mơ, trong mơ có thứ không nhìn rõ mặt mũi cứ đuổi theo bọn họ, bảo bọn họ đền mạng.
Tôi liếc mắt thì nhìn thấy đống tro bụi tiền giấy ở bên cạnh, điều này chứng minh bọn họ không nói dối.
Chẳng trách, chẳng trách chúng tôi vừa tới Thẩm Kiến Quốc đã giục chúng tôi đi, bởi vì khi đó nếu như chúng tôi lựa chọn xuống mộ, nhất định có thể nhìn thấy tiền giấy bọn họ đốt, chuyện này càng không giấu được.
“Giáo sư Thẩm, đây không phải là lỗi của các công.” Tôi dịu giọng an ủi.