← Quay lại trang sách

Chương 1379 Áo Ngọc Hàn Thi

Đây quả thật không phải là lỗi của bọn họ, đội khảo cổ gặp phải cơ quan xảy ra chuyện có khối người, điều này cũng là các học giả cam tâm tình nguyện cống hiến cho lý tưởng của mình khi bọn họ lựa chọn nghề này, vì vậy tôi không cảm thấy Thẩm Kiến Quốc cần chột dạ, việc chính xác ông ấy cần phải làm chính là trấn an người nhà của hai đồng chí này thật tốt, cho bọn họ tiền trợ cấp nhất định, để hai người chết có thể nhắm mắt.

Thẩm Kiến Quốc lắc đầu, nói vẫn trách ông ấy, cổ mộ Tây Hán, còn là mộ của đại vương trộm mộ Lưu Khứ, ông ấy thật sự không nên lơ là thiếu cảnh giác như vậy mới đúng.

Tôi không an ủi ông ấy nữa, khúc mắc này cần ông ấy tự mình đi qua.

“Đi lên trước đã.” Tôi nhỏ giọng nói.

Thẩm Kiến Quốc gật đầu, tôi nhìn bọn họ leo lên trên, sau đó lại quét ánh mắt về phía cửa sập, con ngươi đột nhiên co lại... Cửa sập vừa rồi còn khép kín bây giờ lại hơi mở ra một khe hở, giống như có cái gì đó chui ra từ bên trong, đang rình coi chúng tôi vậy.

Chẳng lẽ thật sự có thứ gì?

Tôi nhíu mày, khi nghe Thẩm Kiến Quốc nói, tôi càng nghiêng về việc thứ nhốt bọn họ là một phần của cơ quan, nhưng loại cảm giác bị một ánh mắt nhìn chăm chú thật sự quá rõ ràng.

Tôi nổi đầy da gà, vội vàng leo lên trên theo bọn họ.

Thẩm Kiến Quốc nói ban đầu ông ấy không hề muốn nói, một là vì trong lòng ông ấy áy náy không biết mở miệng như thế nào, hai là ông ấy cảm thấy ông ấy nói như vậy người khác sẽ cho rằng ông ấy đang tìm cớ, dù sao cả chuyện này đều quá mức huyễn hoặc khó tin.

“Chúng tôi tin ông.” Tôi từ từ nói.

Loại chuyện này chúng tôi đã thấy quá nhiều, tôi tin bọn họ sẽ không thấy chết không cứu.

Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi, hốc mắt dần đỏ lên: “Cậu có thể tin tưởng tôi, tôi thật sự...”

Lão Yên đột nhiên bật cười, nói một bó tuổi rồi còn khóc cái gì, không phải là chúng tôi tin tưởng ông, chỉ là chúng tôi đã gặp nhiều rồi mà thôi.

Tiếng khóc của Thẩm Kiến Quốc dừng lại, vẻ mặt nhìn tôi có hơi ngạc nhiên.

Lão Yên vỗ vai ông ấy nói: “Ông nghỉ ngơi một chút đi, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi! Nhớ kỹ, trước khi chúng tôi đi lên, cho dù bất kỳ người nào tới gần nơi này cũng không được, các ông phải canh giữ cẩn thận cửa mộ.”

Giọng nói của Lão Yên càng ngày càng nghiêm túc, tôi vội vàng dặn dò Lý Bình phải phòng vệ như thế nào.

Chỗ này không so được với rừng sâu núi thẳm, một khi động tĩnh lớn thì sẽ tạo thành náo động, không chỉ là vấn đề an toàn, còn có cả vấn đề bảo mật. Áo liệm ngọc hàn thi là quốc bảo, chức năng của nó là đảm bảo thi thể không thối rữa, thậm chí còn giống y hệt như thời khắc trước khi chết, vì vậy sẽ có rất nhiều người ngấp nghé, một khi tin tức bị truyền ra, sợ rằng nơi này sẽ bị rất nhiều thế lực bao vây.

Vì vậy nhất định phải phòng vệ thật tốt.

Áp lực trong lòng tôi cũng vô cùng lớn, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi xuống mộ ở nơi phố xá sầm uất như thế này, mọi hành động đều càng phải cẩn thận hơn so với khi ở nơi rừng sâu núi thẳm.

“Giáo sư Thẩm, điều hết người của đội khảo cổ các ông qua đi.” Tôi quét mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đề nghị.

Chỉ có như vậy, mới có thể làm một vài thế lực ngấp nghé trong tối biết đây chỉ là một ngôi mộ cổ bình thường, một đội khảo cổ cấp tỉnh đã có thể khai quật.

Còn tin tức chúng tôi tới muốn giấu cũng không giấu được, nhưng tôi vẫn bảo giáo sư Thẩm nghĩ một ít biện pháp nói chúng tôi chỉ là chuyên gia Yến Kinh tới chi viện, lời này có thể không lừa được những thế lực quen biết chúng tôi, nhưng để lừa một ít thế lực nhỏ thì vẫn có thể, ít nhất sẽ làm bọn họ đừng tới dính vào vũng nước đục này.

Sau khi giáo sư Thẩm nói ra cũng không còn gượng gạo nữa, cơ bản là chúng tôi nói cái gì ông ấy sẽ làm cái đó, thỉnh thoảng còn sẽ đưa ra một vài ý kiến của bản thân, chúng tôi cũng sẽ suy xét tùy tình hình, bởi vì dù sao ông ấy cũng quen nơi này hơn chúng tôi, có vài việc trải qua ông ấy bổ sung sẽ trở nên càng hoàn mỹ hơn.

Ví dụ như vấn đề bố trí canh phòng xung quanh, ông ấy có thể để cảnh sát vũ trang bên này phái nhiều binh lực tới phòng thủ hơn, đương nhiên không chỉ phòng thủ nơi này, còn có hai tiểu đội sẽ mặc thường phục đi tuần tra trong thành phố, một khi phát hiện ra chỗ nào không bình thường sẽ lập tức báo cáo cho chúng tôi, quả thật là một phương pháp khá tốt.

Tôi theo Lý Bình chạy khắp nơi để bố trí bảo vệ, ba người Lão Yên và giáo sư Hứa, Nha Tử bắt đầu điều tra lịch sử Tây Hán, bao gồm cuộc đời của Lưu Khứ, cho dù là chuyện vô cùng nhỏ nhặt cũng phải tra ra.

Trên cả đường đi Lý Bình đều hỏi tôi, tôi thấy ánh mắt kinh ngạc của anh ta cũng biết tại sao anh ta cứ hỏi mãi, bởi vì anh ta cảm thấy tôi trẻ tuổi, lại có thể một mình đảm đương được công việc quan trọng, không giống với anh ta, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn đi theo thầy.

Tôi đang trò chuyện với cảnh sát vũ trang, nói vẻ ngoài của đám người William và Lưu Hàn Thu với bọn họ, cũng dành thời gian quay đầu hỏi Lý Bình, chẳng lẽ không thích cảm giác này sao?