Chương 1396 Áo Ngọc Hàn Thi
Xào xạc...
Âm thanh xào xạc nhanh chóng vang lên, chắc hẳn là do lũ rắn cảm nhận được sự tác động của bột hùng hoàng nên mới phát ra xao động.
Nhưng tôi cũng biết tác dụng của những thứ bột hùng hoàng này sẽ không quá lớn, tối đa cũng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của bọn nó một chút mà thôi.
Sau khi đổ bột hùng hoàng xong, tôi ra hiệu với đám người lão Yên, sau đó bọn họ cũng ra hiệu với tôi, tỏ vẻ ông ấy đã nhận được.
Tôi thở nhẹ một hơi, cầm chắc quả bom khói ở trên tay, tay còn lại cầm lấy một con dao găm rồi nhẹ nhàng cạy mở quan tài.
Tiếng rắn di chuyển càng thêm rõ ràng, nhưng tôi không dám nhìn, chỉ ném thẳng quả bom khói vào trong rồi vội vàng buông tấm quan tài ra.
“Xì xì!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khiến tôi lập tức lùi lại phía sau một bước, chỉ thấy một con rắn đã bò ra, nhưng lại bị ván quan tài cản lại.
Loài rắn này không dày, chỉ dày bằng ngón trỏ nhưng sắc thái trên thân lại có tới 5 màu.
Tôi không biết loại rắn này tên là gì, nhưng dựa vào lớp vảy sặc sỡ năm màu của nó thôi là tôi cũng biết độc tính của loài rắn này rất mạnh.
Tiếng xì xì không dứt lọt vào tai, bom khói hẳn là đã mang đến tác dụng. Lão Yên và Toản Địa Thử lập tức tiếp quản, đổ cồn lên quan tài và cuối cùng là thả một mồi lửa.
Đồng tử của tôi co rút lại, bởi vì cồn là một vật khan hiếm nên chúng tôi chỉ sử dụng nó để khử trùng vết thương, nhưng lần này thế mà ở chỗ này lại sử dụng phần lớn như thế.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, tiếng tanh tách vang lên như tiếng pháo nổ bên tai.
Ngoài ra còn có một mùi thịt lạ truyền đến, Nha Tử lập tức nhét cho mỗi người chúng tôi một viên thuốc giải độc, nói là trước khi Côn Bố rời đi đã đưa cho anh ta, ăn xong hẳn là có thể ngăn được.
"Anh ấy đưa cho cậu sao?"
Một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên, Nha Tử quay đầu nhìn lại thì thấy cô Thu nhìn viên thuốc giải độc trong tay mà sắc mặt biến đổi không chừng.
Cũng đúng thôi, dù sao trước khi Côn Bố rời đi cũng đâu có ai nhìn thấy, mà tôi cũng không cảm thấy Nha Tử sẽ ra ngoài, như vậy Côn Bố đã đưa cho anh ta khi nào?
Nha Tử vỗ nhẹ đầu một cái rồi lập tức giải thích, nói là trước khi Côn Bố rời khỏi Yến Kinh đã đưa cho anh ta, mà lời giải thích này cũng khiến sắc mặt của cô Thu trông khá hơn nhiều, sau đó mới nuốt viên giải độc này xuống.
Tôi lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ: "Nhanh lên, một khi lửa tắt, chiếc quan tài này sẽ trở nên vô dụng. Mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng và mặc quần áo bảo hộ vào!”
Mỗi người trong chúng tôi đều lấy một bộ trang phục bảo hộ bằng da từ trong bao lô ra rồi mặc lên người, sau đó buộc tất cả ống quần và tay áo lại, cuối cùng đeo mặt nạ phòng độc lên mặt.
Thứ này cũng rất khan hiếm, cho dù lão Yên đã nộp đơn xin mấy lần nhưng vẫn không nhận được, nhưng không phải là do bọn họ đang nghiên cứu mà chính là sau khi đã nộp đơn xin xong nhưng do mặt hàng này thật sự rất khan hiếm, nên lần này bộ trưởng Hầu đã ra mặt cấp cho mỗi người một bộ.
Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng, mà chiếc quan tài sụp đổ trước sự chứng kiến của chúng tôi. Vàng bạc châu báu ở bên trong cùng với một số xác rắn nằm đầy đất.
Những con rắn này cũng không lớn, nhưng tôi lại cảm thấy bọn chúng không phải là loài rắn độc nhất ở trong hầm, mà giống với quân tiên phong, chính là loại dùng để hi sinh hơn!
****
Lão Yên nhìn thoáng qua thi thể của lũ rắn rồi làm ra vài động tác với tôi, tôi hiểu ý của ông ấy, đây là nói vua rắn thật sự còn chưa xuất hiện, thứ chúng tôi vừa giết chỉ là lũ tay sai mà thôi!
Tôi giữ vững tinh thần, dưới chân đã thi triển Định Hải Thất Bộ. Sau khi vừa bước tới đầu cầu thang, tôi đã ném thẳng một cây gậy chiếu sáng vào bên trong.
“Xì!”
Hình ảnh con rắn phun lưỡi được phóng đại ngay trước mắt tôi, tôi chợt lăn một vòng trên mặt đất rồi hét lên kêu mọi người mau giải tán.
Vua Rắn!
Nó vậy mà đang cuộn mình ở trên cầu thang, trong khoảng khác gậy chiếu sáng vừa rơi xuống là nó đã trực tiếp nhào tới.
Lão Yên gào thét kêu tôi phải cẩn thận, nói là Vua Rắn đã bị chọc giận nên nó sẽ tấn công vào chúng tôi.
Tôi biết ý của ông ấy, nói chung thì đối với những loài động vật sống theo đàn mà nói, vua ở cấp độ cao nhất sẽ không dễ dàng di chuyển, chắc là do chúng tôi đã đốt lửa thiêu chết nhóm rắn nhỏ nên mới chọc giận nó.
Vua Rắn rất dày và to, phần eo của nó tính từ đầu cầu thang leo lên đã gần như lấp đầy toàn bộ đầu cầu thang. Cái miệng to như chậu máu mở ra hướng về phía chúng tôi, lưỡi rắn lắc lư liên tục duỗi ra co rụt trông giống như một chiếc lưỡi khổng lồ có thể dễ dàng cuốn chúng tôi vào trong.
Quá mạo hiểm rồi...
Tôi hít một hơi, cái này đúng là quá mức mạo hiểm rồi!
"Lão Yên, đưa mọi người rời đi!"
Tôi hét lớn bằng tất cả khí lực của mình, lúc này tôi đã gần như không có cách nào để nói cùng tiến cùng lùi gì đó nữa, muốn đối phó với Vua Rắn không phải càng nhiều người càng tốt.
Bởi vì mộ thất này vốn đã nhỏ rồi, một khi Vua Rắn chiếm cứ nơi này, chúng tôi càng có nhiều người thì ngược lại tình hình sẽ càng hỏng bét.