Chương 1395 Áo Ngọc Hàn Thi
Tôi nắm chặt tay, sau đó lại thả lỏng, nhìn về phía bọn họ rồi cười nói: "Để tôi tự đi! Vua Rắn thôi mà, cũng không phải tôi chưa từng giết."
Con rắn khổng lồ trước đó không phải do tôi đã dùng bom nổ chết sao, cho nên bản thân cũng có thể đối phó với Vua Rắn.
"Không được!"
Lão Yên thẳng thừng từ chối, nói rằng chỉ bằng một mình tôi thì không thể đối phó với Vua Rắn, mọi người nhất định phải cùng đi đến đó.
Tôi đang định nghĩ ra lý do để từ chối, nhưng ông ấy đã tỏ ra rất nghiêm túc mà nói: “701 vốn dĩ là cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết. Hôm nay, cho dù không phải là cậu mà là bất kỳ người nào khác, tôi cũng sẽ quay về."
Tôi cứng họng, biết những gì ông ấy nói là thật, thân làm chủ nhiệm của 701, cho dù ông ấy đối xử tốt với tôi hơn một chút vì tôi là học trò của ông ấy, nhưng trong tình huống này ông ấy cũng sẽ không lấy mạng sống của người khác ra nói đùa.
"Trường An, chúng ta cùng đi."
Nha Tử cũng vỗ nhẹ vào vai tôi, những người khác không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của bọn thôi thì tôi cũng biết ý của bọn họ.
Tôi mỉm cười, sau đó gật đầu thật mạnh: “Nhưng tôi muốn tự tay giết chết Vua Rắn.”
Độc là do tôi tự mình gây ra, đồng thời tôi cũng muốn tự mình dọn dẹp mớ hỗn độn này, đám người lão Yên ngược lại cũng không nói gì về chuyện này nên trong lòng tôi cũng hơi thả lỏng một chút.
Thực ra điều tôi lo lắng chính là Lão Yên... Không biết có phải áo liệm ngọc hàn thi này có mối liên quan trọng đại nào hay không, mà lần này ông ấy trông có vẻ đặc biệt chú ý cẩn thận như thế, nhưng loại chú ý cẩn thận này không phải là vì ông ấy đang tiếc mạng sống của mình, mà là quyết tâm cho dù có phải liều mạng thì cũng muốn đem áo ngọc ra ngoài cho bằng được.
Tôi luôn cảm thấy nếu hiện tại thứ ở trước mắt chính là áo liệm ngọc hàn thi, vậy thì cho dù ông ấy có phải mất mạng ngay tại chỗ này thì cũng muốn đưa thứ này ra ngoài.
Thành thật mà nói, tôi đã có chút phát hoảng rồi, cộng thêm những gì Nha Tử đã nói với tôi khi còn ở trong khách sạn nữa, khiến lòng anh ta có hơi bất an.
Mặc dù lúc đó tôi đã an ủi anh ta, nhưng tôi cũng biết anh ta đã quen với việc không tim không phổi, nên cảm giác bất an đó quả thật là rất hiếm khi xảy ra, cho nên trong lòng tôi cũng bị lời này của anh ta làm cho càng ngày càng phát hoảng.
"Đi thôi!" Lão Yên vẫy tay.
Tôi lập tức đi ở tuốt đằng trước, sau đó ra hiệu cho bọn họ cẩn thận, lão Yên liếc mắt nhìn tôi rồi nhẹ giọng cười một tiếng.
Tôi biết ý của ông ấy, trước đây lúc tôi chưa cần gánh vác phần trách nhiệm này thì bản thân đều đi theo phía sau ông ấy. Nhưng lúc này tôi đã vô thức ở phía trước dẫn đường, gặp phải nguy hiểm cũng muốn đi lên trước.
Chúng tôi chỉ mới đi được năm sáu mét, cho nên lúc trở về sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi chúng tôi đã đứng ở trước cửa lối đi, tôi hơi quay đầu lại rồi thận trọng nói: "Mọi người hiểu rõ hố rắn độc hơn tôi, cho nên chỉ cần có một tia khả năng, mọi người đều không được mạo hiểm, hiểu rồi chứ?”
Tất cả bọn họ đều nghiêm túc gật đầu, mà tôi cũng hài lòng quay đầu lại rồi dẫn đầu bước ra khỏi lối đi.
Mộ thất bị ngọn lửa tàn phá bừa bãi này vẫn còn rất nóng, tôi liếc mắt nhìn qua thì thấy không có con rắn nào chui ra, như vậy có nghĩa là bọn chúng tạm thời vẫn bị mắc kẹt ở bên bên dưới quan tài.
Tôi đưa tay ra phía sau và bảo Nha Tử lấy bột hùng hoàng ra.
Bột hùng hoàng là loại thuốc mà chúng tôi luôn mang theo khi đi làm nhiệm vụ, dù sao trước đó chúng tôi đã từng đi đến một số vùng núi sâu rừng già, mà rắn, côn trùng, chuột, kiến ở những nơi này thì vô cùng nhiều, cho nên loại thuốc này có thể nói là lo trước khỏi hoạ.
Nha Tử vội vàng nhét bột hùng hoàng vào tay tôi. Sau khi tôi mở nó ra xong thì mới từ từ tiến lại gần quan tài.
Đám người lão Yên cũng muốn đi theo, nhưng đều bị tôi từ chối. Dù sao tình huống hiện tại vẫn chưa rõ, nếu bọn họ cũng theo tới thì kỳ thật sẽ khiến tình thế trở nên rất bất lợi, như vậy còn không bằng để bọn họ ở phía sau, có lẽ còn có thể nhìn thấy một số thứ mà tôi không thể nhìn thấy.
Ông ấy thấy tôi nói như vậy thì cũng không còn cách nào nên đành gật đầu đồng ý, nói là có thể, nhưng một khi gặp nguy hiểm thì nhất định phải lập tức rút lui, không được làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
"Yên tâm." Tôi mỉm cười.
Tôi cũng không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn không thẹn với lương tâm thôi.
Càng đến gần quan tài, tôi càng có thể nghe được một số âm thanh. Lão Yên nói đúng, quan tài này hoàn toàn không thể ngăn cản được đám rắn đó, một khi bọn chúng ra ngoài được và đuổi theo chúng tôi, như vậy hậu quả phía sau đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Âm thanh xào xạc từ trong quan tài truyền tới rồi tiến vào lỗ tai của tôi, khiến tôi kinh hãi đến mức không dám làm ra động tác nào lớn.
Tôi thả nhẹ bước chân, thở chậm lại rồi từ từ đến gần quan tài, sau đó đổ một lọ bột hùng hoàng xung quanh quan tài, cuối cùng là chừa lại nửa chai rồi bôi dọc theo tấm ván quan tài.