Chương 1398 Áo Ngọc Hàn Thi
Chị Thu!" Tôi hét lên.
Cô Thu lập tức ôm chặt lấy tôi từ phía sau, hai tay của tôi nắm chặt lấy chiếc vảy, sau đó cô ấy buông một tay ra rồi đâm thẳng một cây kim tinh mịn như lông trâu vào ngay chỗ vảy đã bị Phân Sơn Lục Trảo của xé ra.
"Xì!"
Vua Rắn há cái miệng to như chậu máu ra, sau đó đâm thẳng vào một bức tường mộ khác.
Tôi kinh hoàng nhìn khoảng cách của chúng tôi đang ngày càng gần với bức tường, nếu chúng tôi cứ như vậy đụng vào thì e rằng cả tôi và cô Thu không chết cũng phải tàn phế!
Đột nhiên, ở cuối bức tường đó xuất hiện một bóng người.
Là Lão Yên...
Không biết ông ấy đã đi qua đó từ lúc nào, nhưng xét theo dáng vẻ của ông ấy thì hẳn là đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng với viên đạn của ông ấy được bắn ra từ khoảng cách này sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu đến Vua Rắn.
"Tránh ra, Lão Yên, tránh ra!" Tôi hét lên.
Nếu Vua Rắn cứ như vậy mà đụng tới thì Lão Yên hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Nhưng Lão Yên lại không nghe, chỉ thấy ông ấy giơ súng lên rồi cứ như vậy đứng nhìn Vua Rắn đang ngày càng tiến lại gần, sau đó lại ngay trước một giây bản thân bị đánh bay đã nổ súng.
Ầm!
Vua Rắn bị bắn vào đầu, tư thế xông về phía trước bị chặn lại rồi đâm thẳng vào đó.
Ầm ầm...
Tường mộ sụp đổ... Đây là cảnh tượng tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh. Sau đó, tôi cố gắng quay cổ lại muốn tìm kiếm lão Yên, nhưng cổ còn chưa kịp quay lại đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, sau khi từ từ mở mí mắt nặng trịch ra thì phát hiện trên người mình có một đôi tay – Là của cô Thu.
Trước lúc bị đụng vào thì tay của cô ấy đã ôm chặt lấy tôi, cũng không biết cô ấy bị quăng ngã thế nào rồi?
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay của cô ấy ra rồi từ từ bò dậy, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô Thu.
Cô ấy nhắm mắt lại, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng nhìn dáng vẻ này thi hẳn là cô ấy cũng chỉ hôn mê bất tỉnh vì đau giống như tôi mà thôi, cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Sau đó tôi lại nghĩ đến Lão Yên, có lẽ ông ấy mới là người nghiêm trọng nhất, lúc đó toàn bộ cơ thể của Vua Rắn đâm vào ông ấy, không biết ông ấy còn có thể sống sót hay không...
"Lão Yên?" Tôi thử gọi một tiếng, nhưng không có tiếng trả lời.
Tôi lo lắng chạy về phía đầu rắn, nhưng chỉ thấy một vũng máu, một vũng máu màu đỏ sền sệt.
Tôi cố gắng hết sức để nhấc đầu con rắn lên, nhưng do con rắn này tật sự quá nặng và trên tay của tôi không còn một chút khí sức nào nên làm sao cũng không nhấc nó lên được.
Không biết nước mắt đã rơi xuống từ khi nào, với một vũng máu như vậy, cộng thêm khí thế lao tới vừa rồi của Vua Rắn, tôi biết hi vọng Lão Yên còn sống sẽ rất mong manh…
Nhưng tôi không tin, nhất định phải nhấc Vua Rắn lên nhìn xem, chỉ cần còn có một chút cơ hội nhỏ nhoi thì tôi sẽ không bỏ qua!
****
"Trường An."
Một giọng nói yếu ớt truyền đến, là của Lão Yên.
Tôi lập tức lau nước mắt, sau đó gần như hét lên: "Lão Yên, ông chống đỡ một chút, tôi lập tức tới cứu ông ngay."
Nói xong lời cuối cùng thì tôi chợt sững người, bởi vì giọng nói của Lão Yên dường như là đang phát ra từ phía sau lưng tôi.... Tôi lộp bộp quay người thì thấy Nha Tử đang đứng ở đó đỡ lấy lão Yên, trên người của Nha Tử đều là máu, nhưng trên người của lão Yên vẫn còn tốt, ngoài trừ khuôn mặt có chút tái nhợt và trên cánh tay có chút trầy da ra thì những chỗ khác cũng nhìn không ra có nơi nào không ổn cả.
“Ông không sao chứ?" Tôi hoàn toàn bị làm cho chấn kinh, ông ấy trông có vẻ đúng là không có việc gì thật. Nhưng trong tình huống đó, ngay cả tôi và cô Thu cũng suýt chút nữa đã mất mạng chứ đừng nói đến ông ấy?
Lão Yên nhìn Nha Tử ở bên cạnh rồi cười nói: “Nhờ có Nha Tử.”
Hóa ra Nha Tử đã quan sát tình hình ở nơi này từ rất lâu, anh ta cũng là người đầu tiên chú ý tới động tác của Lão Yên, đương nhiên là anh ta cũng không có ý định ngăn cản mà chỉ im lặng quan sát.
Mãi đến khoảng khắc lão Yên nổ súng, anh ta mới bổ nhào về phía lão Yên rồi lăn ra ngoài.
Nhưng Nha Tử vẫn bị lực trùng kích của Vua Rắn đánh trúng nên toàn thân anh ta mới đầy máu như thế.
Nha Tử cười khúc khích và nói rằng anh ta còn trẻ, nếu bị thương thì sẽ khôi phục rất nên không có gì to tát.
"Nó, nó đang di chuyển."
Đột nhiên, giọng nói hoảng sợ của cô Thu từ phía dưới truyền đến, tôi vội vàng kiểm tra thì thấy Vua Rắn đang vặn vẹo về phía sau, mặc dù tốc độ của nó rất chậm chạp nhưng cũng đủ cho thấy nó chưa chết.
Niềm vui sống sót sau tai nạn lại biến thành nỗi sợ hãi, tôi lập tức đỡ cô Thu dậy rồi yêu cầu Nha Tử và cô ấy cùng lùi ra phía sau.
Hai người này đã bị thương không nhẹ, nếu bọn họ còn ở đây sẽ vô cùng nguy hiểm!
Lão Yên thấy tôi sắp xếp như vậy thì cũng không nói gì, chỉ kêu tôi nhất định phải ghi nhớ một điều, đó chính là nhất định phải lấy được một phần máu và mật rắn của Vua Rắn.
Tôi biết đây là cách duy nhất để giải độc nên tôi lộ ra vẻ trịnh trọng rồi gật nhẹ đầu.