Chương 1399 Áo Ngọc Hàn Thi
Cái đầu to lớn của Vua Rắn vẫn còn bị mắc kẹt ở trong vách tường, tôi nhìn về phía Lão Yên rồi nhanh chóng làm ra động tác, ông ấy cũng lập tức tỏ vẻ hiểu ý, sau đó móc từ trong ba lô ra một khẩu súng lục rồi đưa cho tôi.
Khẩu súng này không giống với cái bình thường, đó là khẩu súng được 701 đặc biệt chuẩn bị cho Lão Yên, nhưng lúc bình thường ông ấy không có thường xuyên dùng đến, bởi vì khẩu súng này quá mạnh, một khi dùng đến thì nếu chủ nhân không chịu được sức giật của nó cũng sẽ nhận lại phản phệ.
Nhưng bây giờ đã đến lúc phải dùng đến - Nếu để Vua Rắn ra ngoài được, mấy người chúng tôi chắc chắn nhất định sẽ xảy ra vấn đề, mà tôi cũng đã không còn tự tin để đối phó với Vua Rắn này nữa.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết con Vua Rắn này vậy mà còn có thể sống được dưới sự va chạm mạnh mẽ như thế, cộng với một đòn công kích của viên đạn kia của lão Yên, điều này đã nói rõ nó không hề sợ những thứ này.
"Trường An, đánh vào con mắt của nó!" Lão Yên lui lại phía sau, trong tay vẫn cầm một khẩu súng bình thường khác.
Tôi gật đầu với ông ấy, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó, tôi trực tiếp nhảy lên lưng Vua Rắn, sau đó thừa dịp tốc độ nhúc nhích của nó còn chưa quá nhanh, mà thuận lợi ngồi lên lưng của nó, sau đó dùng tay phải đã biến thành trảo mà đâm thật mạnh vào lưng của con rắn.
Phanh!
Đuôi con rắn quật mạnh xuống đất, khiến toàn thân tôi khẽ di chuyển theo nhưng tay của tôi đã cắm chặt ở trên lưng của nó, khiến nó không có cách nào có thể hất tôi ra.
Sau đó tôi chậm rãi chờ đợi, chờ đợi Vua Rắn từ trong vách tường lui ra ngoài.
Tôi chỉ có một cơ hội – Do tính chất đặc biệt của loại khẩu súng này nên nó không thể được sản xuất với số lượng lớn, bởi vậy mà bên trong đây chỉ có đúng một viên đạn, mà đây cũng là lý do tại sao Lão Yên không thể tuỳ tiện không sử dụng nó như thế.
Tôi từng nghe Lão Yên nói đùa, nói là lúc cấp trên đưa cho ông ấy loại khẩu súng này chính là để ông ấy có thể lại nã một phát súng trước khi chết, nói không chừng còn có thể kéo theo kẻ thù chết cùng.
Thời điểm đó lúc ông ấy nói ra điều này, tôi liền biết khẩu súng này đối với ông ấy mà nói giống như đồ vô dụng, nhưng không biết tại sao ông ấy vẫn luôn giữ nó bên mình.
Nếu một viên đạn bị bắn trượt, nếu lại muốn đối phó với con Vua Rắn này thì chúng tôi nhất định sẽ phải tiêu hao càng nhiều hơn tinh lực, thậm chí là phải đánh đổi cả mạng sống.
Tay của tôi đang cắm vào phần lưng của Vua Rắn mà cảm giác lạnh buốt, tôi nhìn về phía Lão Yên, chỉ thấy ông ấy ra hiệu cho tôi, mà tôi cũng gật nhẹ đầu.
Sau khoảng năm phút, cuối cùng Vua Rắn cũng từ từ lui ra ngoài.
Tôi không thể nhìn thấy mắt của nó, điều đó có nghĩa là nếu như tôi muốn bắn trúng con mắt của nó thì nhất định phải bắn từ phía sau, nhưng điều này không chỉ yêu cầu độ chính xác cao mà độ xuyên thấu của viên đạn cũng rất cao.
Tất nhiên, tôi không lo lắng về sức xuyên thấu của đạn, sở dĩ khẩu súng này được đặt ở đây như một vũ khí vô dụng là vì lực sát thương của nó quá lớn và nhiều khi hoàn toàn không phù hợp để sử dụng.
Điều tôi lo lắng chính là độ chính xác!
Vua Rắn đang di chuyển và tôi cũng đang di chuyển theo nó.
Động vật có cảm ứng trời sinh đối với nguy hiểm, bởi vì sau khi nó đi ra thì rõ ràng đã trở nên kích động hơn, hiển nhiên là đang cảm thấy bất an.
Vì vậy, tần suất di chuyển của nó rất cao, khiến cho tôi cầm súng đang ở trên người của nó cũng trở nên lúc ẩn lúc hiện mà hoàn toàn không tìm được cơ hội để nổ súng.
"Lão Yên!"
Tôi đột nhiên hét lên, tôi cần phải có mồi nhử, một thứ gì đó có thể dụ được Vua Rắn dừng lại trong giây lát.
Lão Yên biết ý của tôi, chỉ thấy ông ấy đặt hai ngón tay vào miệng rồi huýt ra một tiếng sáo lớn.
Vua Rắn đột nhiên quay người nhìn về phía Lão Yên, ngẩng hết đầu lên và coi Lão Yên như mục tiêu.
Tôi nhìn chằm chằm vào Vua Rắn, sau đó giơ tay lên và nhanh chóng bóp cò.
Pằng!
Máu từ đầu rắn phun ra tứ phía, không biết bản thân đã bắn trúng vào mắt của nó hay chưa, nhưng tôi đã không còn cơ hội.
Vua Rắn đã phát điên, chỉ thấy nó điên cuồng vung vẩy cái đuôi rồi va chạm mãnh liệt vào xung quanh mộ thất, khiến tôi cũng bị nó đâm đến mức thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đã dời khỏi vị trí.
Tay còn lại cũng đã biến thành móng vuốt, sau đó đâm mạnh vào bên trong vảy của Vua Rắn, sau đó tôi cũng nằm thẳng ở trên lưng của Vua Rắn.
Cho dù nó có nổi điên đến thế nào, cho dù trên người tôi có cảm thấy đau đớn đến đâu.
Tôi đang đợi, đợi đến lúc nó kiệt lực!
Tôi không biết mình đã phải chờ bao lâu, nhưng dần dần tôi cảm thấy tần suất va chạm ngày càng thấp và cường độ cũng càng ngày càng nhỏ.
Nhưng tôi vẫn ở trên người của nó không dám cử động dù chỉ một chút.
Cuối cùng, nó dừng lại, tôi lặng lẽ đợi ở trên lưng của nó thêm vài phút trước khi chắc chắn rằng thứ này cuối cùng cũng đã chết!
"Oẹ..."
Một ngụm máu từ trong lồng ngực ọe ra ngoài, bàn tay đã trở nên yếu ớt của tôi cũng rút ra khỏi phần lưng của nó, đồng thời mang ra một cỗ dòng máu, một dòng máu tanh hôi phun thẳng lên mặt tôi, nhưng tôi đã không còn sức để lau sạch nó, cứ như vậy ngã xuống đất.