← Quay lại trang sách

Chương 1404 Áo Ngọc Hàn Thi

Vậy nên chúng tôi mới biết chúng tôi thế mà đều bị anh ta lừa gạt.

Lúc này anh ta còn có thể nhàn nhạ thoải mái hù dọa chúng tôi như thế, cũng coi như là chuyện hiếm lạ.

Sắc mặt của cô Thu trở nên tái nhợt, sau đó bắt đầu tái xanh, tay chỉ vào Nha Tử vẫn đang nằm trên mặt đất, quả thật hận không thể đá một phát vào anh ta.

Tôi biết nếu không phải trên người của Nha Tử vẫn đang bị thương thì có lẽ cô ấy đã đá anh ta một phát rồi.

"Nha Tử, đứng dậy đi!" Giáo sư Hứa tức giận.

Tiếng cười của Nha Tử đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức đứng dậy rồi ra hiệu là mình không có cố ý.

Nhưng bả vai vẫn đang nhún lên kia lại không hề có chút sức thuyết phục nào.

Vì vậy, sau khi bị giáo sư Hứa giáo huấn một trận, lại bị cô Thu đánh vào đầu mấy cái như muốn trút giận, cuối cùng anh ta cũng chịu an phận.

Cô Thu trèo lên trần mộ, sau đó chạm vào chỗ nhô lên ở đó rồi cười một tiếng. Ngay khi bàn tay vừa dùng lực liền nghe thấy một tiếng ầm ầm, còn cô ấy thế mà cũng co rúm lên theo trần mộ.

"Chị Thu!" Tôi hét lên một tiếng, nhưng cô ấy lại không thèm để ý mà xua tay với tôi, rồi đi theo thứ này từ từ leo lên.

Khoảng ba phút sau, đầu của cô ấy lại từ trên trần mộ nhô ra lần nữa: "Mau lên đây đi, đảm bảo sẽ dọa mọi người nhảy dựng."

Thứ gì vậy?

Tôi cảm thấy có chút tò mò, thứ gì có thể dọa chúng tôi nhảy dựng chứ?

Tôi lập tức lấy dây leo ra rồi trực tiếp leo lên, thậm chí còn lộ ra vẻ không kịp chờ đợi mà nhìn lên phía trên.

Sau đó cả người tôi liền choáng váng… Đây là một tầng cao khoảng hai người. Dựa theo độ cao này, người ta ước tính phía trên cách mặt đất chưa đầy một mét, nhưng người dân địa phương hiển nhiên không biết, phía dưới nơi bọn họ sinh sống lại đang cất giấu một lối đi.

Đúng vậy, không sai, một con đường từ thời Tây Hán...

Tôi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết đám người Lão Yên đã đi lên từ lúc nào, đương nhiên phản ứng của bọn họ cũng không khá hơn là mấy, nguyên một đám sau khi nhìn một lúc lâu thì mới liếc mắt nhìn người ở gần mình nhất, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đây quả thực là một hoàng cung ở dưới lòng đất...

“Lão Hứa, tôi không có nhìn nhầm đúng không?”

Lão Yên vốn luôn ổn trọng cũng bị cứng lưỡi, tôi nhìn phía ông ấy thì cũng thấy giáo sư Hứa mỉm cười: “Không đâu, đây đúng là một hoàng cung ở dưới lòng đất, Áo liệm ngọc hàn thi trong truyền thuyết hẳn thật sự tồn tại!"

****8:

“Ục… ục…”

Không biết là ai nuốt nước bọt, thật ra tôi cũng muốn nuốt nước bọt, bởi vì con phố này không hề hoang vắng, hai bên đường có rất nhiều quầy hàng, cửa tiệm, còn có đủ loại người qua đường, người buôn bán.

Tuy rằng những người này chỉ là tượng đất sét, nhưng hình dáng của bọn họ lại giống hệt người thật, trong nháy mắt đó, tôi còn tưởng con phố này là thật.

Một lúc lâu sau, chúng tôi mới hoàn hồn, chấp nhận sự thật là ở đây có một con phố chân thực như vậy.

"Lão Yên, nếu như người ở bên trên biết được..." Tôi há miệng, không cần nghĩ cũng biết, nếu bọn họ biết, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Lão Yên lắc đầu: "Sau khi chúng ta ra khỏi đây, e rằng phải suy nghĩ đến chuyện di dời toàn bộ người dân ở khu vực này."

Di dời?

Tôi nhìn Lão Yên, sau đó mới hiểu ra. Đúng vậy, quy mô của ngôi mộ Tây Hán này thật sự không thể nào tưởng tượng được, nếu thật sự khai quật, thì người dân không thể nào sống ở đây được nữa.

"Đi thôi!" Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó bước lên con phố này.

Vừa mới bước được một bước, tôi đã cảm thấy như mình đang sống ở thời Tây Hán, người qua đường bên cạnh nói tiếng Quan Thoại, bàn luận về những chuyện mới mẻ, hơi thở cuộc sống rất nồng đậm.

"Mọi người nhìn xem, chữ viết trên cửa tiệm vẫn còn rất rõ ràng!" Nha Tử ngẩng đầu, chỉ vào tiệm đầu tiên.

Đây là một tiệm gạo, không chỉ chữ viết trên cửa tiệm rất rõ ràng, mà ngay cả hình dáng của ông chủ đứng trong tiệm cũng rất rõ ràng, một người đàn ông trung niên hiền lành, trông rất phúc hậu.

Tôi không khỏi nhớ đến Lưu Khứ, ông ta chết vì bệnh trên đường bị đày ải, cho dù chết rất đột ngột, nhưng lăng mộ của ông ta vẫn rất xa hoa, vậy thì rốt cuộc ông ta bắt đầu xây dựng lăng mộ từ lúc nào?

Lão Yên vỗ tay, nói còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là từ lúc ông ta được phong làm Quảng Xuyên Vương, một người có quyền có thế như ông ta, muốn xây dựng lăng mộ chẳng phải là chuyện nhỏ sao?

Chúng tôi đi dọc theo con phố này, tiệm này nối tiếp tiệm kia, còn có rất nhiều người bán hàng rong, nhìn thấy những thứ này, tôi cảm thấy thời Tây Hán rất phồn thịnh.

Giáo sư Hứa kích động đến mức không thể nào kiềm chế được bản thân, ông ấy đi cùng Nha Tử, ghi lại hình ảnh thu nhỏ của con phố này, còn có một số cảnh tượng đáng giá, tất cả đều được lưu lại trong máy ảnh.

Ông ấy rưng rưng nước mắt, nói: "Văn hóa dân gian thời Tây Hán làm chấn động thế giới, Lưu Khứ này rốt cuộc cũng làm được một việc tốt."

Đúng vậy, có con phố này, việc nghiên cứu khảo cổ thời Tây Hán chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa, còn có thể xác định được lịch sử một cách chính xác hơn.