Chương 1403 Áo Ngọc Hàn Thi
Đều đi băng bó vết thương trên người một chút rồi nghỉ ngơi một lát đi, sau đó chúng ta sẽ tiến vào lăng mộ, tôi chắc chắn phải có con đường dẫn đến những nơi khác ẩn trong mộ thất đó." Tôi tự tin đưa ra mệnh lệnh dự liệu.
Tôi có lý do để đưa ra suy luận này, đó là trước đây lúc chúng tôi chạy trốn đã từng tiến vào một lối đi khác, nhưng bây giờ nghĩ lại, lối đi đó đã bị đóng lại vì không có chút gió nào.
Phàm là những người đã từng đi xuống mặt đất đều biết, ngay cả ở nơi kín cũng sẽ có gió, có thể người bình thường không cảm nhận được, nhưng những người suốt ngày qua lại với những ngôi mộ cổ như chúng tôi thì lại có thể cảm nhận được.
Vì vậy lối đi kia hẳn là bị đóng lại...
Ngoại trừ giáo sư Hứa, trên người của tất cả chúng tôi đều bị thương, mà tôi và cô Thu là những người bị thương nặng nhất.
Cô ấy đã lập tức tự cầm máu cho mình, sau khi thấy tôi đến tận bây giờ mới ra lệnh cho mọi người xử lý vết thương thì không khỏi trợn mắt, sau đó kéo lê thân thể bị thương của mình đến giúp đỡ.
Các vết thương đã được băng bó rất nhanh, nhưng một số bộ phận trên cơ thể tôi lại không có cách nào có thể băng bó được, bởi vì những vết thương này đều nằm rời rạc ở những chỗ khác nhau nên chỉ có thể khử trùng một chút.
Cồn sát trùng xoa khắp người, khiến tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng tôi lại không kêu la thành tiếng mà nghĩ đến cách bố trí của mộ thất trống.
Nếu là một mộ thất chứa đầy chướng khí thì cửa mộ sẽ mở nằm ở đâu?
Tôi lặng lẽ quan sát, rồi chậm rãi nói: “Hẳn là ở một nơi cách xa cửa mộ nhất.”
Bởi vì chỉ có như này, chướng khí mới có khả năng đưa đến tác dụng lớn nhất.
Lão Yên cũng đồng ý với cái nhìn của tôi, sau khi mọi người thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi chạy thẳng về phía ngã rẽ cách xa nhất với cửa mộ.
"Nha Tử, giáo sư Hứa, hai người nhìn xem." Tôi nhìn chằm chằm vào góc tường không có chút tì vết nào, sau đó quay người gọi giáo sư Hứa và Nha Tử.
Giáo sư Hứa đáp lại rồi ngồi xổm trong góc nhìn hồi lâu, sau đó lắc đầu nói không có, ít nhất là dựa trên kinh nghiệm của ông ấy không có nhìn ra nơi này có cơ quan nào.
Lời nói của ông ấy còn được Nha Tử và cô Thu xác nhận, khiến tôi có chút bối rối, chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?
Tôi chớp mắt, sau đó nghĩ tới một loại khả năng: "Mọi người nhìn lên phía trên xem?"
Lúc tôi vừa nói ra khỏi miệng thì Nha Tử cũng đã ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nói rằng cũng chỉ có khả năng này.
Nhưng rất nhanh chúng tôi lại thất vọng, không có, vẫn không có gì, chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ cơ quan nào.
Thậm chí chúng tôi còn kiểm tra cả mấy cái chỗ rẽ khác, nhưng vẫn không có gì ở đó, chẳng lẽ mộ thất này dường như chỉ đơn thuần là một mộ thất trống thôi sao?
Chuyện gì thế này?
Tôi đứng ở trung tâm của mộ thất, mà gian mộ thất này vừa lúc nằm đối diện hoàn toàn với đường mộ ở phía đối diện, chẳng lẽ đường mộ đó mới là lối ra thực sự?
Tôi im lặng suy nghĩ, sau một lúc lâu lại lắc đầu: "Nha Tử, tìm tiếp."
Nha Tử không trả lời, tôi quay đầu lại thì thấy không biết từ lúc nào anh ta đã dùng dụng cụ hỗ trợ trực tiếp nằm trên trần mộ, cả người chuyển động bốn phía giống như một con nhện.
Anh ta đang tìm cơ quan.
Tôi chợt bật cười, anh ta còn tin vào lời nói của tôi hơn cả tôi…
Mỗi lúc thế này tôi đều cảm thấy đặc biệt may mắn khi bản thân có thể gặp được một nhóm chiến hữu tin tưởng chính mình như thế, một nhóm chiến hữu có thể vì tôi mà toàn lực ứng phó.
"Ở đây!" Nha Tử đột nhiên hét lên một tiếng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Nha Tử đang treo ngược trên nóc mộ, nhanh nhẹn như một con vượn, tay phải của anh ta đang bám vào một khối đá nhô lên.
Mà màu sắc của chỗ nhô lên này không có gì khác biệt so với màu của trần mộ, nếu Nha Tử không trèo lên, có lẽ chúng tôi đã không phát hiện ra nó.
Tôi giơ ngón tay cái lên khen Nha Tử làm rất tốt, chỉ thấy anh ta ai yêu gọi hai tiếng, nói là đám người chúng tôi đúng là có tầm nhìn hạn hẹp quá, nhìn đi, chẳng phải tùy tiện sờ một chút là cơ quan đã xuất hiện rồi sao?
Phản ứng của vô Thu trước lời nói này của anh ta là trực tiếp trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó kêu anh ta xuống đây, còn bản thân chuẩn bị tự thân đi lên nghiên cứu cơ quan.
"Chị Thu, chị có chắc không?" Nha Tử treo ngược trên đó với vẻ mặt có chút khiêu khích, nói.
Cô Thu trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó đá thẳng một chân lên, mà cái trần mộ này vốn không cao, Nha Tử lại đang treo ngược xuống, nên lần này đã bị cô Thu đá vào lưng.
"Ai yêu, mưu sát kìa." Nha Tử giả vờ giả vịt hô hai tiếng rồi ngã đầu rơi xuống đất.
Mà cú cắm đầu xuống này của anh ta đã khiến cô Thu hoảng sợ.
"Tôi, tôi không hề dùng lực mà." Cô Thu nói với vẻ vội vàng hiếm thấy.
Tôi biết cô ấy không có dùng sức, đây là vì trên lưng của Nha Tử có vết thương, mà điều này tất cả chúng tôi đều biết.
"He he." Nha Tử đột nhiên cười hai tiếng, cả người nằm rạp trên mặt đất gần như muốn cười lăn lộn.