Chương 308 Huyền Thiên tông thắng, các ngươi về trước, trò vui chân chính mới bắt đầu
Gia hỏa này không muốn sống nữa sao?"
Cận Vân không khỏi cảm thấy cả da đầu tê dại khi nhìn Mộ Dung Hiên chỉ biết tấn công chứ không hề phòng thủ.
Vốn dĩ thực lực của đối phương còn mạnh hơn hắn một bậc, nhưng hắn lại có lợi thế về địa hình, theo lý mà nói, hắn có thể thắng được đối phương.
Nhưng Mộ Dung Hiên quá điên cuồng.
Chỉ tấn công chứ không phòng thủ, dáng vẻ lại giống như không muốn sống nữa.
Một người ngay cả mạng sống của mình cũng không màng nữa có thể bộc phát ra sức chiến đấu kinh khủng đến mức nào?! Hiện tại Cận Vân đã cảm nhận được.
Ngọn lửa đỏ thẫm bay đầy trời, kiếm khí nóng rực hóa thành sóng nhiệt cuộn trong băng tuyết ngập trời, là thứ ánh sáng duy nhất bên trong băng tuyết.
Trong lúc giao đấu, trên người Mộ Dung Hiên đã xuất hiện thêm không ít vết máu vì bị bông tuyết xẹt qua, từng đợt khí tức băng hàn thông qua vết thương không ngừng ăn mòn thân thể hắn, đóng băng tứ chi, xương cốt của hắn.
Đối diện với hắn, Cận Vân cũng nhận không ít vết thương, nhìn động tác cứng ngắc của Mộ Dung Hiên mà cười lạnh một tiếng.
" Bên trong bông tuyết ẩn chứa hàn khí có thể ăn mòn kinh mạch, huyết nhục, thậm chí đông cứng lục phủ ngũ tạng. Bây giờ hẳn là ngươi đi nửa bước cũng trở nên khó khăn, trận chiến này, là ta thắng." Cận Vân nói.
"Bây giờ nói điều này còn quá sớm."
Mộ Dung Hiên cười nhạt một tiếng, chỉ thấy lại có ngọn lửa đỏ thẫm tuôn ra từ trong cơ thể hắn, nhanh chóng xóa đi hàn khí trong cơ thể.
Nhìn thấy một màn này, đồng tử Cận Vân hơi hơi co rụt lại: "Ngươi, cái tên này, vậy mà lại để linh lực trong cơ thể bốc cháy, nếu ngươi dùng phương thức này trục xuất hàn khí, ngọn lửa đó cũng sẽ tự làm tổn thương thân thể của ngươi!"
"Tên điên, ngươi thật không muốn sống nữa sao?"
Trên mặt Mộ Dung Hiên lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn nhếch miệng cười, nói: "So với việc bị phế đi Linh Khư, so với lúc chưởng môn huấn luyện, một chút đau đớn này có đáng là gì, ta đã nói ta sẽ thắng!!"
Bóng dáng của hắn bộc phát, triển khai vòng tấn công thứ hai.
Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn, nhưng thế công lại càng ngày càng mãnh liệt.
Ngọn lửa vờn quanh người hắn, trường kiếm trong tay rung động, băng tuyết bốn phía cũng không thể khiến hắn lui bước.
Lúc này Mộ Dung Hiên, giống như một con ác ma hỏa diễm bước ra từ Địa Ngục.
"Chết tiệt, chết tiệt!"
Cận Vân đối mặt với đòn tấn công liều mạng này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Cửu Dương Thần Quyết, Thất Dương Trảm!"
Mộ Dung Hiên hội tụ tất cả linh lực trong cơ thể, ngọn lửa từ khắp nơi trên người hắn phun ra ngoài, hóa thành bảy hỏa cầu thật lớn!
Như là bảy mặt trời tràn ngập nhiệt độ nóng rực, toàn bộ núi tuyết dưới luồng sức mạnh này thực sự xảy ra tuyết lở.
Bảy mặt trời hợp nhất thành kiếm khí, điên cuồng chém về phía Mộ Dung Hiên!
"Băng Lăng Kính!!"
Cận Vân hét lớn một tiếng, linh lực phun trào, đạo vận thuộc tính băng trong nháy mắt bạo phát, linh lực hỗn hợp ở trước mặt hắn hóa thành một mặt băng kính hình lục giác!
Viên hỏa cầu thứ nhất nện ở phía trên băng kính, ầm ầm nổ tung!
Văng ra khắp nơi.
Ngay sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư...
Khi viên thứ năm rơi vào phía trên băng kính, rốt cuộc mặt kính cũng không chịu nổi nữa, xuất hiện từng chút từng chút vết nứt, vỡ nát, hóa thành vô số bông tuyết.
Viên hỏa cầu thứ sáu, thứ bảy đập thẳng vào cơ thể Cận Vân!
Kiếm khí lửa nóng rực xuyên vào cơ thể Cận Vân, điên cuồng phá hư thân thể của hắn, khiến hắn phát ra một đợt tiếng kêu thảm thiết.
Một tiếng phập phát ra, toàn bộ cơ thể Cận Vân bốc khói, té lăn trên đất.
Mà sau khi Mộ Dung Hiên xuất ra một chiêu cuối cùng cũng cạn kiệt tinh lực, nằm trên mặt đất, đến nỗi động một ngón tay cũng cảm thấy khó khăn.
Thấy một màn này, mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau.
"Cái này phải tính như thế nào đây? Hòa nhau sao?"
"Chẳng lẽ lại muốn thi đấu thêm một trận phụ nữa?"
"Không đúng, các ngươi nhìn kìa."
Chỉ thấy trong tấm hình, vốn dĩ Mộ Dung Hiên đã ngã xuống đất không dậy nổi, vậy mà lại từ từ bò dậy từ trong đống tuyết, thất tha thất thểu đứng vững vàng.
Mà ở đối diện hắn, Cận Vân giãy dụa cũng muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công, nghiêng đầu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy điều này, Mộ Dung Hiên giơ cao cánh tay, tuyên bố chiến thắng!
Trong lúc nhất thời, toàn trường vỡ òa trong tiếng reo hò lớn.
"Thắng! Huyền Thiên tông thắng!"
"Rốt cục cũng thắng!"
"Ha ha, ngược gió lật bàn!"
"Huyền Thiên tông uy vũ!"
Bên cạnh Sở Cuồng Nhân, Nam Cung Hoàng, Tần Vô Song và mấy đệ tử khác cũng vô cùng phấn khích, cao hứng mà nhảy dựng lên.
Nhưng so với sự hưng phấn của mọi người, sắc mặt của Sở Cuồng Nhân lại cực kì bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, tâm trạng cũng không dao động bao nhiêu.
Hắn đi vào sàn giao đấu, nâng Mộ Dung Hiên chồng chất vết thương lên.
"Ngươi không muốn sống nữa à."
Sở Cuồng Nhân tức giận nói.
"Ha, đã đồng ý với chưởng môn sẽ mang chức vô địch về, sao có thể nuốt lời chứ." Mộ Dung Hiên khẽ cười một tiếng nói.
Nhưng chỉ vừa mới dứt lời, hắn cũng không chống đỡ nổi nữa, mất đi ý thức.
"Được cái này lại mất đi cái khác."
Sở Cuồng Nhân sử dụng Xuân Phong Hóa Vũ Thuật lên người đối phương, sau đó nói với đám người Nam Cung Hoàng: "Các ngươi về trước đi."
Mọi người có chút nghi hoặc.
"Chưởng môn, chúng ta đã thắng, phần thưởng này ngươi không muốn sao?"
"Không có việc gì, ta giúp các ngươi lấy nó trở về."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Lam Vũ trầm ngâm một hồi, sau đó nói với đám người Nam Cung Hoàng: "Chúng ta trở về trước đi, nơi này giao cho công tử là được rồi."
"Cái kia... Được rồi."
Dường như đám người Nam Cung Hoàng cũng cảm nhận được cái gì đó.
Mấy người rời khỏi đấu trường.
Cách đó không xa, cung chủ Thiên Vương cung tức giận đến khóe miệng co giật.
"Thua, thế mà lại thua!!"
"Cái này, sao có thể?!"
"Đã làm đến nước này, thế mà còn có thể thua, tại sao thực lực của đám đệ tử Huyền Thiên tông kia lại mạnh đến như vậy?!"
Cung chủ Thiên Vương cung vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì.
Mà trên ghế trọng tài.
Thập tam Thái Thú cũng không cam tâm tình nguyện mà tuyên bố: "Lần này thi đấu tranh bá đến đây là kết thúc, người thắng là... Huyền Thiên Tông!"
Trên khán đài reo hò không ngớt.
Một đám Thánh Nhân đạo thống thì lắc đầu thở dài.
"Cuối cùng vẫn để người của Huyền Thiên tông thắng."
"Không sai, tông môn này thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới ngoại trừ Sở Cuồng Nhân, thế mà lại còn nhiều nhân tài xuất chúng như vậy."
Có điều, ngay sau đó, mọi người liền phát hiện có điều gì không thích hợp.
Lam Vũ, Nam Cung Hoàng, bọn họ rời đi?!
Đây là có chuyện gì?
Không lĩnh thưởng sao?
"Sở Cuồng Nhân vẫn chưa đi."
Mọi người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân trong sân, vô cùng nghi hoặc.
Trên ghế trọng tài, thập tam Thái Thú cũng nói: "Sở chưởng môn, các ngươi thắng, vì sao những đệ tử khác lại rời đi?"
"Bọn họ khổ cực rồi, để họ về nghỉ ngơi trước. Ta là chưởng môn, để ta giúp bọn họ xử lý những chuyện còn lại."
"Giúp bọn hắn lĩnh thưởng sao? Cũng tốt."
Thập tam Thái Thú lấy ra một cái Càn Khôn giới.
Khi hắn cầm tới, đưa cho Sở Cuồng Nhân, đã thấy một bàn tay trắng nõn không ngừng phóng đại trước mặt, sau đó trực tiếp tát vào mặt hắn, cơ thể không tự chủ được, bay ra ngoài, nện vào vách tường.
Sở Cuồng Nhân tiếp được Càn Khôn giới rơi từ phía đối phương, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ việc lĩnh thưởng, ta thuận tiện giúp bọn hắn... Đòi lại công đạo!!"
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Sở Cuồng Nhân động thủ đánh trọng tài?!
Vốn dĩ, các Thánh Nhân đạo thống đang muốn rời khỏi, thì tất cả mọi người đều ngừng lại.
"Đến rồi đến rồi, trò vui thật sự sắp tới rồi!"
Tộc trưởng tộc Lôi Chuẩn, gia chủ Lệnh Hồ gia và những người khác hai mắt tỏa sáng.
Giáo chủ Bạch Liên giáo không khỏi lắc đầu: "Ta đã biết, gia hỏa này bị đối xử như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, đoán chừng hắn đã nhịn rất lâu, hiện tại mới bộc phát, thật sự là làm khó hắn."
Trên ghế trọng tài, Thập nhất, Thập nhị Thái Thú lập tức đứng dậy, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sở Cuồng Nhân.
"Ngươi muốn làm gì!"