← Quay lại trang sách

Chương 307 Lam Vũ đột phá, trận chiến cuối cùng, Sở Cuồng Nhân khác thường

Một ngọn giáo dài màu trắng được phóng ra từ trong đầm lầy!

Đột nhiên xuất hiện đòn tấn công khiến sắc mặt Thường Ngạo thay đổi, hắn điên cuồng vung quyền, các luồng đạo vận dồi dào, bùng nổ trong nháy mắt!

Nhưng trong nháy mắt, luồng đạo vận này lại bị ngọn giáo màu trắng phía dưới xuyên qua, hung hăng đánh vào nội giáp trên ngực hắn..

Tuy nội giáp là Thánh Khí, nhưng phản lực do mũi giáo tạo ra vẫn khiến cho Thường Ngạo phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Một vụ nổ xảy ra, khiến Thường Ngạo bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Mà trong đầm lầy, Lam Vũ từ từ bay ra ngoài, tuy cơ thể vẫn toàn là bùn, nhưng trên người vẫn tràn ngập quang huy thần thánh nhàn nhạt như cũ.

"Ngươi, đột phá!"

Thường Ngạo nằm trên mặt đất, gương mặt không thể tin nổi.

Hắn đã nhìn ra tình hình hiện tại của Lam Vũ, là đột phá từ tỏng trận chiến, từ Tôn giả trung kỳ đạt đến hậu kỳ!!

"Nhờ ngươi đánh ta vào đầm lầy, phần lớn hắc ám chi khí tiến vào cơ thể của ta, ngược lại lại gây ra phản ứng, vốn dĩ ta đã sắp đột phá rồi, ngược lại một nhát đó giúp ta bớt được không ít chuyện."

Lam Vũ từ tốn nói.

Giống như khi Sở Cuồng Nhân đang huấn luyện Thương Tình Tuyết, dùng nhiệt độ cao kích thích Đạo Thể của đối phương sinh ra luồng khí lạnh.

Tuy hắc ám chi khí có thể áp chế quang minh chi lực, nhưng ở một mức độ nhất định, cũng có thể kích thích cơ thể Thần Thánh của Quang Minh tiến hóa.

Cũng giống như vòng tuần hoàn của âm và dương, lặp lại không ngừng.

Đương nhiên, đây là một lần thử nghiệm cực kì nguy hiểm, nếu bất cẩn một chút, có thể sẽ nổ chết ngay tại chỗ.

Chỉ có thể nói vận khí của Lam Vũ quá tốt rồi.

Tay Lam Vũ cầm Quang Minh Quyền Trượng, đạo vận trong cơ thể chuyển động, linh lực hội tụ trên đỉnh của quyền trượng, chuẩn bị đánh về phía Thường Ngạo.

Mà lúc này Thường Ngạo đã sớm bị một kích vừa rồi đánh nát gân cốt trong cơ thể, hiện tại nằm trên mặt đất, chỉ cử động một lần cũng khó khăn.

Chỉ cần một đòn này rơi xuống, Thường Ngạo hẳn phải chết!

"Ta nhận thua!"

Thời khắc nguy hiểm, Thường Ngạo hét lớn một tiếng, trực tiếp nhận thua.

Lam Vũ thu lại quyền trượng, nhưng lại đi đến trước mặt đối phương, hung hăng đá một cái, trực tiếp đạp đối phương vào bên trong đầm lầy.

"Một cước này, là đạp vì Quân Di."

Sau đó, hai người bị truyền tống về sàn giao đấu.

Sắc mặt Lam Vũ tái nhợt, thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Nhưng Sở Cuồng Nhân đã đuổi tới kịp lúc, ôm lấy nàng.

"Thế nào?"

"Tuy lúc đứng trước ranh giới sống còn có thể đột phá, nhưng dù sao cũng tiêu hao quá nhiều linh lực, một đòn cuối cùng đã tiêu hao tất cả sức mạnh của ta."

"Uống đan dược trước, điều chỉnh lại hơi thở thật tốt."

Sở Cuồng Nhân dùng Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, sau đó lại để đối phương uống một viên đan dược, để Thương Tình Tuyết chăm sóc cho Lam Vũ thật tốt.

Cách đó không xa.

Sắc mặt cung chủ Thiên Vương cung rất là khó coi.

"Chết tiệt, vậy mà lại để thua, Lam Vũ kia lại có thể đột phá lúc đứng trước sinh tử, vận khí thế này cũng quá tốt rồi."

"Đáng chết, vậy mà lại hòa."

Ánh mắt của hắn lóe lên, nói với một thanh niên bên cạnh: "Trận tiếp theo, Cận Vân, ngươi lên, nhất định phải thắng cho ta!"

"Ta đã hiểu, cung chủ."

Thanh niên được gọi là Cận Vân kia, nhẹ gật đầu.

Huyền Thiên tông ở một bên.

Mộ Dung Hiên đứng lên: "Chưởng môn, Cận Vân này tu hành pháp môn thuộc tính Băng, Cửu Dương Thần Quyết của ta vừa đúng lúc tương khắc với hắn, trận cuối cùng này hãy để ta xuất thủ đi, nhất định ta sẽ không thua."

Trong mắt Mộ Dung Hiên lóe lên vẻ kiên quyết.

"Cẩn thận một chút." Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Thi đấu tranh bá, trận chiến cuối cùng.

Mộ Dung Hiên đối chiến với Cận Vân của Thiên Vương cung, bắt đầu!

Hai người đi vào vòng sáng.

Vừa mới bước vào vòng sáng, Mộ Dung Hiên lập tức cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo cuốn tới, giống như bản thân đang ở trong núi tuyết.

Lần này, trên khán đài có khán giả hò hét.

Lần thứ nhất có thể nói là trùng hợp, lần thứ hai có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng đến lần thứ ba thì không có cách nào giải thích được nữa.

Cảnh tượng của ba cuộc tỷ thí không có chỗ nào mà không có lợi cho Thiên Vương cung, nếu nói không có điều gì mờ ám xảy ra, đoán chừng cũng không có mấy người sẽ tin tưởng.

"Chết tiệt, đây rõ ràng là đang nhằm vào Huyền Thiên tông."

"Đúng đấy, trong này tuyẹt đối có chuyện gì đó mờ ám!"

"Cái này cũng gọi là ngẫu nhiên?"

"Thật thâm độc, Huyền Thiên tông người ta dựa vào thực lực mà thắng đến bây giờ, không nghĩ tới ở trận chung kết lại bị nhằm vào như thế."

"Ai, chỉ có thể nói danh tiếng Huyền Thiên tông quá tốt, hơn nữa còn thắng Thiên Vương cung mấy tỷ Linh thạch, làm sao Thiên Vương cung nuốt được cơn giận này, chỉ sợ không biết đã dùng thủ đoạn gì để mua chuộc được đệ nhất thành."

"Vậy thì có thể làm gì được nữa, không bằng trực tiếp đưa danh hiệu vô địch cho Thiên Vương cung thì tốt hơn."

"Hiện tại Thiên Vương cung đã sớm không còn suy nghĩ về chuyện đạt được chức vô địch, bọn họ chỉ muốn chèn ép Huyền Thiên tông mà thôi."

Trên khán đài nghị luận ầm ĩ.

"Chết tiệt, trọng tài căn bản là đứng về phía của Thiên Vương cung bên kia." Nam Cung Hoàng tức giận bất bình nói.

Mặt mũi các đệ tử còn lại cũng tràn đầy oán giận, lại nhìn Sở Cuồng Nhân, thì thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, dường như không hề kinh ngạc với cảnh tựng đang xảy ra trước mắt.

"Sở Cuồng Nhân này thật sự rất bình tĩnh."

Tộc trưởng Bá Thể thấy thế, không khỏi xùy cười một tiếng.

"Đến tột cùng là Thiên Vương cung đã dùng cách gì để mua chuộc trọng tài vậy?"

"Rất không thích hợp."

Cũng có vài chưởng môn đạo thống nhìn Sở Cuồng Nhân, nhìn bộ dáng bình tĩnh kia của đối phương, luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ.

"Quá bình tĩnh."

Giáo chủ Bạch Liên giáo hít một hơi thật sâu nói ra, làm minh hữu với Huyền Thiên tông, Bạch Liên giáo chủ vẫn có chút hiểu biết về Sở Cuồng Nhân.

Đối phương không phải loại người chấp nhận thua thiệt.

Bây giờ ở trong trận đấu gặp phải sự đối xử bất công thế này, sao hắn lại có thể nhịn được, chuyện này rõ ràng không hợp với lẽ thường.

"Đây chính là Sở Cuồng Nhân đại náo Mộ Dung gia, Thương gia, giết chết Thánh Nhân sao, hình như không giống với lời đồn lắm."

Cũng có một vài chưởng môn Thánh Nhân đạo thống lắc đầu cười nói.

"Ta luôn cảm thấy có chút không ổn."

Bọn người tộc trưởng tộc Lôi Chuẩn, gia chủ Lệnh Hồ gia thì liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ bất an trong mắt đối phương.

Đều nói người hiểu rõ ngươi nhất không ai qua được kẻ địch của ngươi.

Gia chủ Lệnh Hồ gia, tộc trưởng tộc Lôi Chuẩn còn hiểu rõ Sở Cuồng Nhân hơn so với các chưởng môn của các đạo thống còn lại.

Bọn họ biết rõ, hiện tại Sở Cuồng Nhân bình tĩnh như vậy thật quá bất thường.

Nhưng mà suy đoán cũng chỉ là suy đoán.

Có lẽ là Sở Cuồng Nhân đã đổi tính?

Có lẽ là làm chưởng môn mấy năm, tính tình cũng tốt hơn không ít?

Mọi người âm thầm nghĩ.

Rất nhanh, bọn họ đưa mắt về phía trận đấu.

Chỉ thấy hai người Mộ Dung Hiên và Cận Vân bước vào núi tuyết đang giằng co ở phía xa, Cận Vân thản nhiên nói: "Quả thật chỗ này rất tốt."

"Hoàn toàn chính xác, ngươi tu hành thuộc tính Băng, núi tuyết này đối với ngươi quả thật là một nơi rất tốt, như vậy cũng tốt, ta cũng sẽ không thắng một cách vô vị." Mộ Dung Hiên lấy trường kiếm ra, từ tốn nói.

Ngay sau đó, chỉ thấy trên người hắn bộc phát ra một luồng đạo vận cực kì nóng bỏng, băng tuyết bốn phía trong nháy mắt bị tan thành một vũng nước tuyết.

Bóng dáng của hắn bộc phát, tay vung trường kiếm, lại không để ý ảnh hưởng của gió tuyết ở bốn phía, dùng toàn bộ sức lực, điên cuồng tấn công về phía Cận Vân!

Dưới đòn tấn công này, lúc đầu Cận Vân còn bị áp chế, nhưng sau khi hắn dần dần thích ứng, bắt đầu sử dụng sức mạnh của gió tuyết, cộng thêm pháp môn mà mình tu hành, tiến hành phản kích với Mộ Dung Hiên.

"Băng Tinh Bạo!!"

Linh lực toàn thân của Cận Vân tuôn trào, một luồng đạo vận băng lãnh tràn ra, hóa thành vô số bông tuyết, lẫn vào trong gió tuyết, đánh về phía Mộ Dung Hiên.

Mà đối mặt với một đòn này, quanh người Mộ Dung Hiên được bao phủ bởi một lớp lửa đỏ thẫm, mặc cho bông tuyết cắt xuyên qua cơ thể của hắn, cơ thể vẫn không ngừng tới gần Cận Vân, trường kiếm đột nhiên vung ra.

Ngọn lửa nóng rực làm tan chảy gió tuyết, hung hăng đánh vào người của Cận Vân.

"Khốn nạn, gia hỏa này không muốn sống nữa sao?"