← Quay lại trang sách

Chương 315 Thần Ma Bát âm khủng bố, đại Thái Thú hiện thân

Chư vị, lại nghe ta khảy một bản!"

Sở Cuồng Nhân thờ ơ nói, đặt cổ cầm nằm ngang ở trước ngực.

Nhìn thấy tư thế của hắn, đồng tử mọi người không khỏi hơi co rụt lại.

"Cái gì! Vậy mà hắn lại không sao cả!"

"Đáng chết, chẳng lẽ không thể đánh chết gia hỏa này được sao?"

"Cổ cầm? Chẳng phải hắn không hề am hiểu cầm đạo sao sao?"

Mọi người đều bị sốc khi Sở Cuồng Nhân không hề bị thương gì dưới công kích của bọn họ, đồng thời cũng nghi ngờ, vậy mà Sở Cuồng Nhân lại am hiểu cầm đạo.

"Giả thần giả quỷ, tiếp tục tiến lên!"

Tam Thái Thú hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Sở Cuồng Nhân nắm dây đàn, vừa kéo vừa thả, tiếng đàn truyền ra, cuốn theo một luồng đạo vận cuồn cuộn!

Trong chớp nhoáng, thân thể của bọn người tam Thái Thú không khỏi run lên.

"Thần Ma Bát âm đệ nhất khúc, thiên địa vô biên!"

Sở Cuồng Nhân dùng mười ngón gảy dây đàn, đạo vận vô biên, được linh lực bao bọc, hóa thành tiếng đàn, vang vọng giữa đất trời.

Tam Thái Thú chỉ cảm thấy tâm trí của mình bị va chạm dữ dội, bốn phía xung quanh đều gây ra áp lực cho mình.

Đạo vận của bọn họ thực sự bị tiếng đàn này áp chế!!

So với trời đất rộng lớn này, đạo vận của bọn họ không đáng giá để nhắc tới!

Mọi người chấn động.

Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến Cầm âm Đạo Vân.

"Thật là tiếng đàn khủng khiếp, hắn lại có loại thủ đoạn này."

"Không được, dưới tiếng đàn của hắn, bốn phía dường như hóa thành cảnh giới, đạo vận của chúng ta ở nơi này sẽ bị áp chế."

"Nhanh, ngưng hắn lại!"

Các vị Thánh Nhân lại muốn tấn công.

Giai điệu của tiếng đàn chuyển một cái, giống như mưa rào, như cuồng phong, tiếng đàn điên cuồng đó, một luồng đạo vận càng kinh khủng đang tuôn ra!

"Thần Ma Bát âm thứ hai khúc, mãn thành phong vũ!!"

Tiếng đàn từng chút từng chút hóa thành phong nhận vũ kiếm bay ào ào!

Đạo vận của các Thánh Nhân bị tiếng đàn ngăn chặn, nay lại bị phong nhận vũ kiếm công kích, nhất thời chật vật.

"Chết tiệt!!" Tam Thái Thú dựa vào Thánh Khí khải giáp trên người, dưới sự tấn công của phong nhận vũ kiếm mà lao về phía Sở Cuồng Nhân.

Lúc tới gần, hắn đột nhiên tập trung toàn bộ linh lực, hóa thành bàn tay lớn màu trắng nổ tung, muốn ngắt tiếng đàn của Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân kéo một dây đàn, linh lực dồi dào kết hợp với đạo vận: "Thần Ma Bát âm thứ ba khúc, hoàng chung đại lữ!"

Loong coong một tiếng, dây đàn vang lên, âm thanh như chuông lớn, một luồng sóng âm dồi dào trong nháy mắt bộc phát, hóa thành chấn động vô cùng khủng bố, xé nát bàn tay lớn màu trắng, nện lên thân thể của tam Thái Thú.

Một vụ nổ vang lên, dù cho tam Thái Thú có Thánh Khí bảo hộ, nhưng trước luồng sóng âm kinh khủng này vẫn bị đánh bay ra ngoài như cũ, lực phản kích to lớn đánh thẳng vào xương cốt tứ chi, lục phủ ngũ tạng của hắn!

Phốc...

Tam Thái Thú không chịu được nữa, ngửa mặt lên trời mà hộc máu!

"Thật là tiếng đàn khủng khiếp!"

Cách đó không xa, một ông lão tóc trắng xoá, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Ông lão này, là Thánh Nhân Thiên âm tông.

Thiên âm tông là đạo thống am hiểu âm công chi pháp nhất trên đời này, mà vị Thánh Nhân này một trong những bậc thầy về cầm đạo trên thế gian.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thần Ma Bát âm của Sở Cuồng Nhân, chỉ cảm thấy khi so tiếng đàn của mình với hắn, quả thực cũng là gió nhỏ gặp cuồng phong!

Tiếng đàn này, quá kinh khủng!

Đây căn bản không phải là loại đàn mà người phàm có thể có được!

Sau khi đánh bay tam Thái Thú, tiếng đàn của Sở Cuồng Nhân lại thay đổi. Dường như mọi người nghe được bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh của thiên quân vạn mã xông pha chiến đấu, giống như cơ thể đang bj đưa vào Thần Ma Chiến Trường!

"Thần Ma Bát âm thứ tư khúc, thập diện mai phục!"

Tăng tăng tanhgw...

Tiếng đàn vang giữa trời đất, tư thế hào hùng không dứt bên tai.

Đạo vận vô cùng kinh khủng như một làn sóng điên cuồng đánh thẳng vào mấy vị Thánh Nhân, tinh thần, cơ thể của bọn họ đều phải nhận sự tra tấn của tiếng đàn.

Tiếng đàn hóa thành lưỡi dao sắc bén ở trong thiên địa, tàn phá bừa bãi, vốn dĩ tam tổ Lệnh Hồ bị trọng thương cũng không còn cách nào chịu nổi nữa, liền bị lưỡi dao sắc bén chém đứt đầu ngay, ngay cả Thánh Linh cũng không có cách nào chạy thoát.

"Thánh Nhân!!"

Lệnh Hồ gia chủ nhìn thấy chuyện này, gào lên một tiếng đau xót, Lệnh Hồ gia có hai Thánh Nhân, dù là ai chết thì cũng đều là đả kích cực lớn.

"Lục Hợp Chưởng!!"

"Dương Viêm chi lôi!"

Các Thánh Nhân còn lại nhanh chóng xuất thủ, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.

Nhưng những đòn tấn công này còn chưa tới gần đã bị tiếng đàn hóa giải, căn bản không làm gì được phân thân của Sở Cuồng Nhân, ngược lại là bọn họ, bị đạo vận bên trong tiếng đàn này đánh bị thương, dù là thân thể Thánh Nhân sợ là cũng chống đỡ không được bao lâu.

"Sở Cuồng Nhân, mau dừng tay!"

"Chúng ta có việc cần thương lượng."

Mấy vị Thánh Nhân vội vàng nói.

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình khảy đàn, tiếng đàn tràn ngập đạo vận lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.

Linh lực trong phạm vi ngàn dặm đều bị tiếng đàn nhiễu loạn, trở nên kích động.

Vô số tu sĩ thấy thế, đều cảm thấy tim đập nhanh.

"Thật là đáng sợ, chỉ dùng tiếng đàn đã khiến sáu vị Thánh Nhân không thể làm gì, năng lực như vậy thật sự là thật đáng sợ."

"Cái này là tiếng đàn quái quỷ gì thế!"

Trong đó tu sĩ Thiên âm tông là kinh ngạc nhất.

Bọn họ tu hành âm sát chi đạo, so với tu sĩ khác, bọn họ càng có thể cảm nhận được trong tiếng đàn của Sở Cuồng Nhân ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.

"Lúc đó đấu cầm trên phá, chỉ sợ hắn không hè tung ra một hay hai phần mười năng lực của mình."

Phiêu Tuyết tiên tử nhìn Sở Cuồng Nhân, tim đập nhanh nói.

Cho dù là âm sát chi pháp cao minh nhất của Thiên âm tông, so với Thần Ma Bát âm này của Sở Cuồng Nhân thì vẫn không đáng giá nhắc tới như cũ.

Đùng!!

Lúc này, phía trên một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên bầu trời đột nhiên tuôn phát ra một luồng đạo vận kinh khủng, một đạo chưởng khổng lồ bay ra từ không trung!

Chưởng kình mạnh mẽ, khiến cho hư không rung động.

Mà mục tiêu chính là... Sở Cuồng Nhân!

"Há, lại một vị Thánh Nhân!" Lông mày Sở Cuồng Nhân cau lại, kéo dây đàn một phát, Thần Ma khúc thứ ba hoàng chung đại lữ bộc phát.

Tiếng đàn và chưởng kình va chạm vào nhau, khí tức lan tràn ra như một cơn bão, mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy.

Ngay cả mấy Thánh Nhân ở chỗ này cũng bị hất bay ra ngoài.

Sở Cuồng Nhân cũng lùi lại vài chục trượng.

Đột nhiên, chưởng kình ngăn tiếng đàn của hắn lại, khiến cho đám Thánh Nhân nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Mọi người nhìn về nơi tung ra chưởng khí kia.

Chỉ thấy bên trong hòn đảo nhỏ kia có một người đang từ từ đi ra, đó là một lão giả mặc trường bào màu trắng, tóc bạc mặt hồng hào.

Hắn vừa bước ra liền vượt qua mấy ngàn trượng, đi tới trước mặt mọi người, mắt sáng như đuốc nhìn Sở Cuồng Nhân.

"Các hạ đại náo đệ nhất thành của ta, đến tột cùng là có ý gì?!"

"Phá thành của các ngươi." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Nghe đến đây, lão giả kia sầm mặt lại: "Không có vô duyên vô cớ hận, mời các hạ nói rõ ràng mọi chuyện."

"Há, xem ra ngươi cũng không biết rõ tình hình ở đây."

Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn nhìn lão giả một chút.

Sau đó, hắn nói đơn giản chuyện đệ nhất thành cấu kết với Thiên Vương cung, ở trong trận đấu nhằm vào Huyền Thiên tông.

Nghe xong, lão giả sửng sốt.

Ánh mắt của hắn nghi ngờ nhìn Sở Cuồng Nhân.

Chỉ vì mấy đệ tử mà muốn phá hủy đệ nhất thành, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy!

Hắn cũng trừng mắt nhìn tam Thái Thú cách đó không xa một chút: "Ta phó thác đệ nhất thành cho ngươi, không ngờ ngươi lại gây ra chuyện lớn như vậy, hừ, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ tìm ngươi tính đủ."

"Là ta quản lý không tốt, quấy nhiễu thành chủ."

Lão giả này, chính là thành chủ đệ nhất thành, cũng là đại Thái Thú bên trong mười ba vị Thái Thú của thành!

Vốn dĩ hắn đang bế quan, nhưng Sở Cuồng Nhân náo loạn lại gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, khiến hắn không thể không xuất quan sớm.

Nếu không phải vậy thì sợ là đệ nhất thành này thật sự bị đối phương phá nát.