← Quay lại trang sách

Chương 323 Đảo vô danh có nhiều bảo vật, việc này thật sự không thể không quản

Mấy người Liêu Vân mộng.

Rốt cuộc người trẻ tuổi này có năng lực gì, Thánh Nhân lại kính trọng hắn như thế, ngay cả cấp bậc Thánh Nhân cũng không khoa trương như vậy đâu, rốt cuộc bọn họ đã ngăn cản tồn tại nào vậy?!

“Sở chưởng môn, vừa rồi là chúng ta mạo phạm, xin thứ lỗi.”

Mấy người Liêu Vân cũng không phải người ngu xuẩn, đương nhiên biết nhân vật khiến Nguyên Thánh Nhân phải đối đãi như thế, tuyệt không phải nhân vật đơn giản.

Có lẽ địa vị còn kinh khủng hơn Thánh Nhân bình thường!

Lúc này bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.

“Vậy hiện tại ta có thể tiến vào chưa?”

“Mời.” Liêu Vân không dám ngăn cản, vội vàng mở kết giới, để Sở Cuồng Nhân và Nguyên Thánh Nhân tiến vào.

Trong đảo vô danh.

Sở Cuồng Nhân, Nguyên Thánh Nhân đi vào.

Mà vừa bước vào đảo này, một cỗ uy áp đế đạo mênh mông đã hoàn toàn bao phủ bọn họ, ngăn chặn lực lượng của bọn họ.

“Uy áp đế đạo thật nồng nặc, có vẻ nơi này thật sự là chỗ ở của Đế giả.” Nguyên Thánh Nhân kinh ngạc nói.

“Ừm.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Hắn cảm thấy may mắn vì không dẫn ai đến đây, nếu không, dưới uy áp đế đạo nồng đậm như vậy, tồn tại dưới Thánh Nhân khó có thể động đậy, đừng nói đến chuyện cùng hắn đi thăm dò đảo vô danh.

Sau khi bước vào đảo vô danh, Sở Cuồng Nhân trực tiếp phát động Tầm Bảo Thuật.

Tìm kiếm cơ duyên, dùng môn thần thông này là thích hợp nhất.

Vừa mới phát động tìm kiếm, Sở Cuồng Nhân đã âm thầm líu lưỡi.

Nơi đây đúng là có không ít bảo vật, phần lớn đều là bảo dược sinh trưởng trong đảo này, kém nhất cũng là cấp Chí Tôn, trong đó Thánh dược khó gặp ở ngoại giới, bên trong này cũng không hiếm thấy.

Ong!

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận ba động kỳ dị, đó là một cỗ ba động khí tức của bảo dược thuộc tính mộc, mang theo đạo vận nồng đậm.

Nguyên Thánh Nhân cảm giác được ba động này, sắc mặt vui vẻ.

“Quá tốt rồi, không ngờ vừa đến đã gặp được bảo dược bực này, Sở đạo hữu, chúng ta nhanh lên đi.” Nguyên Thánh Nhân hưng phấn nói.

Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một hồi, nói: “Nguyên Thánh Nhân, đây là khí tức do một loại bảo dược nào đó tấn cấp phát ra, nhất định có rất nhiều Thánh Nhân cảm giác được, đến lúc đó sẽ có một trận tranh đấu, ta không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này mà muốn đi chỗ khác xem một chút.”

Nghe thấy vậy, Nguyên Thánh Nhân mộng.

Cái gì?

Chẳng lẽ Sở Cuồng Nhân sợ tranh đấu?

Hắn ta nghĩ một chút, cảm thấy đối phương có tính toán của mình, sau đó liền gật đầu, “Vậy ta sẽ đến đó nhìn một chút.”

Hắn ta vẫn không chống cự được dụ hoặc của bảo vật.

Từ khí tức phán đoán, đây rất có thể là một gốc Thánh Dược!

“Nguyên Thánh Nhân phải cẩn thận đấy.”

“Được, Sở đạo hữu cũng bảo trọng.”

Nguyên Thánh Nhân nói xong liền lao về phía phát ra ba động bảo dược.

Sở Cuồng Nhân lại bay về một phương hướng khác.

Ở nơi đó, cũng có một gốc Thánh Dược!

Hơn nữa gốc Thánh Dược này còn quý giá hơn gốc Thánh Dược đang tràn ra ba động mãnh liệt kia nhiều.

Nguyên Thánh Nhân cảm giác được là Thánh Dược mới tấn cấp, cho nên mới có ba động mãnh liệt như thế, nhưng Sở Cuồng Nhân dựa vào Tầm Bảo Thuật tìm tới gốc bảo dược này, không biết nó đã trở thành Thánh Dược bao nhiêu năm rồi.

Không chỉ như thế, gốc bảo dược vừa tấn cấp kia chắc chắn sẽ dẫn phát không ít Thánh Nhân tiến về, đến lúc đó khó tránh khỏi một phen tranh đấu.

Còn Sở Cuồng Nhân dựa vào Tầm Bảo Thuật tìm được gốc Thánh Dược này, rất có thể vẫn chưa có người nào phát hiện ra, dường như không cần phí sức đã có thể đạt được.

Những chuyện này, hắn không nói với Nguyên Thánh Nhân.

Dù sao Sở Cuồng Nhân có Tầm Bảo Thuật trong tay, có thể nhanh chóng tìm ra các loại bảo vật, nếu Nguyên Thánh Nhân tiếp tục ở bên cạnh hắn, rất có thể sẽ phải phân chia lợi ích.

Nhưng bây giờ chỉ có một mình Sở Cuồng Nhân, có thể toàn bộ độc chiếm!

Lòng người luôn tự tư tự lợi như vậy.

Sở Cuồng Nhân cũng không phải người sẽ vô tư phụng hiến.

Rất nhanh, hắn đã đi đến sơn cốc, trên vách núi đá sinh trưởng một gốc thánh dược toàn thân vàng rực, trên hoa lá quấn quanh đạo vận huyền diệu.

Sở Cuồng Nhân đi đến vách núi đá, đưa tay hái xuống, sau đó bỏ vào Càn Khôn Giới.

“Dễ dàng, một gốc Thánh Dược tới tay.” Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, tâm tình rất tốt, sau đó dùng Tầm Bảo Thuật tiếp tục tìm kiếm.

Toàn bộ tin tức bảo vật trên đảo vô danh đều phản hồi đến trong đầu Sở Cuồng Nhân.

Nhất là ở trung tâm đảo, chỗ đó ẩn giấu nhiều loại bảo vật, khiến Tầm Bảo Thuật phản ứng kịch liệt.

“Tám ngàn dặm phía nam, vật Đế cấp không biết.”

“Tám ngàn dặm phía nam, vật Đế cấp không biết…”

Tin tức về vật Đế cấp không biết phản hồi lại, đây là lần đầu tiên Sở Cuồng Nhân tiếp thu được, nhưng cũng đoán được một chút.

Hẳn là trung tâm đảo có thủ đoạn nào đó che giấu bảo vật, vì vậy Tầm Bảo Thuật mới không có cách nào cảm giác chính xác được đó là cái gì.

Nhưng thứ có liên quan đến Đế giả, tuyệt đối không tầm thường.

Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một lát, cũng không vội tiến về, nơi đó đã có thủ đoạn ngăn cách Tầm Bảo Thuật của hắn, thì các Thánh Nhân khác cũng tạm thời không phát hiện được, trong đầu hắn đã vẽ lên một con đường, vừa thu hết các bảo vật trên đảo vô danh, vừa xuất phát về phía trung tâm đảo.

… … …

Có không ít Thánh Nhân đã tụ tập trên đảo vô danh.

Ngay khi đám Thánh Nhân này đang tìm kiếm các loại cơ duyên trong đảo, mà nơi đây có rất nhiều cơ duyên, khiến các Thánh Nhân kinh thán.

Nơi này thật sự là chỗ ở của một vị Đế giả nào đó, được khí tức của Đế giả ảnh hưởng, khiến nơi đây dựng dục ra không ít bảo vật.

Vì một người, mà tạo thành một mảnh bảo địa, hơn nữa đây chỉ là do khí tức của Đế giả lộ ra ngoài, có thể đoán được năng lực của vị Đế giả này thế nào.

Đương nhiên, bảo vật tuy nhiều, nhưng cạnh tranh cũng cực kỳ thảm liệt.

Hơn nữa, đây là tranh đấu giữa Thánh Nhân và Thánh Nhân!

Thanh thế rất lớn, cổ kim ít có.

Sở Cuồng Nhân vơ vét các bảo vật trên đường, thỉnh thoảng nhìn thấy các Thánh Nhân đánh nhau, thanh thế kia, có thể nói là kinh thiên động địa.

Bên ngoài, Thánh Nhân là tồn tại cao cao tại thượng, áp đảo vạn vạn sinh linh, đừng nói đánh nhau, bình thường muốn gặp mặt một lần cũng vô cùng khó khăn, nhưng ở chỗ này, Thánh Nhân dường như không khác gì phàm phu.

Vì một kiện bảo vật mà đánh nhau túi bụi, chỗ nào cũng có.

Oanh!

Đến một vách núi, Sở Cuồng Nhân đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến động tĩnh khổng lồ, rung động một toà sơn mạch.

Không cần phải nói, đây tuyệt đối là các Thánh Nhân đang đánh nhau.

Sở Cuồng Nhân không có hứng thú với loại tranh đấu này, bây giờ hắn còn đang muốn thu hết các loại bảo vật trong đảo.

Nhưng trời không thuận lòng người.

Ngay khi Sở Cuồng Nhân dự định đi lấy bảo vật, sau đó rời đi, một đạo chưởng kình quét qua bên cạnh hắn, nện trên vách núi đá.

Ầm vang một tiếng, vách núi lập tức vỡ nát!

Sở Cuồng Nhân không có trở ngại gì, nhưng gốc bảo dược cấp Chuẩn Thánh mà hắn chuẩn bị hái lại bị một chưởng này đánh nổ.

Mặc dù bây giờ trong Càn Khôn Giới của hắn có một đống lớn bảo dược Thánh cấp, hắn căn bản không thèm để ý đến gốc bảo dược Chuẩn Thánh cấp này.

Nhưng dù sao đó cũng là vật mình coi trọng, hiện tại lại bị người ta làm hỏng, cơn giận này, hắn thật sự không nuốt trôi.

Linh niệm của Sở Cuồng Nhân khuếch tán mà ra, “Để ta nhìn một chút, rốt cuộc là tên hỗn đản nào đánh nát bảo dược của ta.”

Rất nhanh, linh niệm của hắn đã đi đến nơi Thánh Nhân chiến đấu.

Mặc dù linh niệm vừa đến gần đã bị ba động chiến đấu cường đại phá hủy, nhưng hắn đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hai người.

Trong đó có một người hắn rất quen thuộc.

“Là Thánh Nhân của Bạch Liên giáo, xem ra việc này không thể không quản.”

Sở Cuồng Nhân thầm nói, bóng người hóa thành lưu quang lướt đi.