Chương 324 n oán của Hắc Phong Thánh Nhân và Thiên Nguyệt Thánh Nhân, dằn vặt đến chết
Bạch Liên giáo và Huyền Thiên tông có quan hệ đồng minh, lúc Sở Cuồng Nhân còn chưa trưởng thành, đã được một vị Vô Thượng Chí Tôn của Bạch Liên giáo hộ đạo, tại Đệ Nhất thành, Thánh Nhân của Bạch Liên giáo đã cho thấy thái độ của mình trước mặt mọi người, muốn cùng hắn chống lại mấy vị Thánh Nhân vây công.
Bây giờ Thánh Nhân của Bạch Liên giáo xảy ra chuyện, đương nhiên hắn sẽ không ngồi yên không quản, bóng người hóa thành lưu quang, lao về phía đối phương.
Mà lúc này.
Trên không trung một sơn cốc, hai vị Thánh Nhân đang đánh nhau, hai người này là một nam một nữ, nữ đương nhiên là Thánh Nhân của Bạch Liên giáo.
Còn nam tử mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm trường thương, khí thế như hồng thủy, mỗi lần đánh ra một thương đều hình thành một cỗ phong bạo màu đen kinh khủng, bức lui Thánh Nhân của Bạch Liên giáo.
“Thiên Nguyệt Thánh Nhân, vẫn ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Thiên Nguyệt Thánh Nhân chính là tên của Thánh Nhân của Bạch Liên giáo, nam tử mặc áo giáp màu đen này dường như rất quen thuộc với Thiên Nguyệt Thánh Nhân.
“Hắc Phong Thánh Nhân, muốn ta đầu hàng sao, ngươi nằm mơ!”
Thiên Nguyệt Thánh Nhân lạnh lùng nhìn Hắc Phong Thánh Nhân, nàng nhìn đối phương, trong mắt lộ ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thấy cừu hận trong mắt đối phương, khóe miệng Hắc Phong Thánh Nhân nhếch lên, “Xem ra ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của Thiến âm.”
“Im miệng, ngươi không có tư cách nhắc đến cái tên này!”
Thiên Nguyệt Thánh Nhân lạnh lùng nói, phất tay đánh ra một chưởng, một đạo bạch quang như cầu vồng phá không mà ra, lại bị Hắc Phong Thánh Nhân tuỳ tiện đánh nát.
“Làm sao không có tư cách, nói thế nào, nàng cũng là thê tử của ta a.” Hắc Phong Thánh Nhân cười ha ha, giống như đang chọc giận Thiên Nguyệt Thánh Nhân.
“Khốn khiếp! Năm đó lúc Thiến âm đi theo ngươi, ở trước mặt ta, ngươi đã thề sẽ chiếu cố tốt cho nàng, nhưng kết quả là, vì thành thánh, ngươi lại hiến tế nàng cho cái gọi là Xà Thần, ngươi, tội đáng chết vạn lần!!”
Bạch Liên Thánh Nhân giận không nhịn nổi, phất tay, từng đạo bạch quang từ trong lòng bàn tay nàng bắn ra, chính là Tịnh Thế Thiên của Bạch Liên giáo!
Nhưng Hắc Phong Thánh Nhân rõ ràng mạnh hơn một bậc, trường thương vung vẩy, phong bạo màu đen vờn quanh người, đánh nát toàn bộ bạch quang.
“Ôn chuyện xong rồi, hiện tại là lúc kết thúc cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy thi thể của ngươi về, lần sau hiến tế Xà Thần, bộ Thánh Nhân chi khu của ngươi, chính là tế phẩm tốt nhất!”
Hắc Phong Thánh Nhân cười ha ha, trên người bộc phát ra một cỗ đạo vận Thánh Nhân vô cùng mạnh mẽ, “Hắc Xà thôn phệ!!”
Hắn ta đánh ra một thương, đạo vận vô cùng dồi dào xen lẫn linh lực hóa thành một đầu xà ảnh màu đen vô cùng dữ tợn đánh về phía Thiên Nguyệt Thánh Nhân.
Đối diện với một kích này, Thiên Nguyệt Thánh Nhân khó mà chống đỡ.
Đúng lúc này.
Từng đoá Bạch Liên bỗng nhiên quấn quanh người Thiên Nguyệt Thánh Nhân, ẩn chứa một loại tịnh hóa chi lực cường đại nào đó, đánh tan công kích của Hắc Phong Thánh Nhân, căn bản không đả thương được Thiên Nguyệt Thánh Nhân.
“Cái gì?!”
Sắc mặt Hắc Phong Thánh Nhân đại biến, “Ngươi lại học được Bạch Liên Tịnh Thế Thiên mà năm đó Bạch Liên Thánh Vương lưu lại?!!”
Hắn ta có hiểu biết về Bạch Liên giáo, biết Bạch Liên trước mặt chính là phòng ngự chi pháp của Bạch Liên giáo, Bạch Liên Tịnh Thế Thiên!
“Không đúng, đây không phải ngươi làm.”
Rất nhanh, Hắc Phong Thánh Nhân đã phát hiện đạo vận của Bạch Liên không phải xuất phát từ Thiên Nguyệt Thánh Nhân, mà là một người khác.
Thiên Nguyệt Thánh Nhân giống như nghĩ tới cái gì, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: “Hắc Phong Thánh Nhân, ngày tận thế của ngươi, đến rồi!!”
Nàng quay người nhìn về phía cách đó không xa.
Chỉ thấy một bóng người bạch y tay áo lớn đạp không mà đến, tư thái siêu phàm thoát tục khiến thiên địa vạn vật đều trở nên ảm đạm.
Hắc Phong Thánh Nhân ngưng trọng nhìn người tới, “Ngươi là ai?!”
“Thiên Nguyệt Thánh Nhân, ta bảo vệ.”
Sở Cuồng Nhân không nói nhảm, từ tốn nói.
“Hừ, ngươi nói bảo vệ là có thể bảo vệ sao, đúng là không đặt ta vào mắt.” Hắc Phong Thánh Nhân đưa tay công kích về phía Sở Cuồng Nhân.
Một thương đâm ra, phong bạo màu đen bao phủ ra.
Sở Cuồng Nhân vẫn đứng bất động, xung quanh người hiện lên từng đóa Bạch Liên huyền diệu, dần đánh tan phong bạo màu đen kia.
“Bạch Liên Tịnh Thế Thiên, ngươi là ai của Bạch Liên giáo?”
Đồng tử Hắc Phong Thánh Nhân co rụt lại.
Liên tiếp dùng Bạch Liên Tịnh Thế Thiên ngăn chặn công kích của hắn ta, ngay cả Thiên Nguyệt Thánh Nhân cũng kém xa người này.
“Sở đạo hữu, đừng để người này rời đi!!” Thiên Nguyệt Thánh Nhân hô to một tiếng, trong giọng nói mang theo cừu hận thấu xương.
Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.
Xem ra vị Thánh Nhân này có ân oán không nhỏ với Thiên Nguyệt Thánh Nhân.
“Cục thế không ổn, rút lui trước!”
Hắc Phong Thánh Nhân phát hiện Sở Cuồng Nhân khó đối phó, cũng không dám ở lâu, bóng người hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ.
“A, muốn đi?!”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một sợi xiềng xích màu đen, chính là Câu Hồn Tác rất lâu hắn chưa sử dụng.
Câu Hồn Tác ra, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, tốc độ còn nhanh hơn Hắc Phong Thánh Nhân đang đào tẩu, một lát sau đã đuổi kịp hắn ta, quấn chặt hắn ta, sau đó kéo trở về.
“Đáng chết, đây là vật gì?!”
“Buông ra cho ta!”
Hắc Phong Thánh Nhân không ngừng thôi động linh lực phản kháng Câu Hồn Tác, nhưng đều uổng công, dựa vào tu vi bây giờ của Sở Cuồng Nhân, hắn thôi động Câu Hồn Tác, một khi bị bắt, cho dù là Thánh Nhân cũng khó mà trốn thoát.
Chỉ có cấp bậc Đại Thánh mới có cơ hội tránh thoát.
“Đa tạ Sở đạo hữu!”
Thiên Nguyệt Thánh Nhân đi đến trước mặt Hắc Phong Thánh Nhân, trong mắt mang theo cừu hận khắc cốt ghi tâm, “Hôm nay ta sẽ báo thù cho Thiến âm!!”
Nàng đưa tay đánh một chưởng lên người Hắc Phong Thánh Nhân.
Trong nháy mắt, lực lượng kinh khủng khiến Hắc Phong Thánh Nhân thổ huyết bay ngược lại, nện trên mặt đất, hình thành một cái hố sâu vài chục trượng.
Thiên Nguyệt Thánh Nhân vẫn chưa hết giận, đi vào cái hố, không ngừng huy chưởng về phía Hắc Phong Thánh Nhân, một chưởng tiếp một chưởng, kình khí cuồng bạo tiêu tán ra, cái hố kia đã rộng đến hơn trăm trượng.
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh nhìn thấy, âm thầm líu lưỡi.
Xem ra ân oán thật sự không nhỏ.
Nhưng hắn cũng không hỏi cái gì, càng không ngăn cản Thiên Nguyệt Thánh Nhân, một bên là minh hữu, một bên là người không liên quan, muốn giúp bên nào, căn bản vừa nhìn đã biết.
Hắc Phong Thánh Nhân bị Câu Hồn Tác trói buộc, căn bản không có bất kỳ sức lực kháng cự nào, rất nhanh đã bị đánh đến nửa sống nửa chết.
“Cứ như vậy giết ngươi, quả thực có lợi cho ngươi quá.” Thiên Nguyệt Thánh Nhân nhìn chằm chằm Hắc Phong Thánh Nhân cả người đầy máu, lạnh giọng nói.
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo Câu Hồn Tác, chỉ thấy móc câu trên Câu Hồn Tác đâm vào trong cơ thể Hắc Phong Thánh Nhau, sau đó câu linh hồn đối phương ra.
“Đây là linh hồn của hắn, công kích linh hồn, khiến hắn nếm thử thống khổ gấp trăm lần đi.” Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh từ tốn nói.
Hai mắt Thiên Nguyệt Thánh Nhân tỏa sáng, “Đa tạ.”
“Không cần khách khí.”
Hắc Phong Thánh Nhân oán hận nhìn Sở Cuồng Nhân, “Khốn khiếp, ta và ngươi vốn không quen biết, vì sao ngươi lại hại ta như thế?!”
“Ngươi là đồ cặn bã, ai ai cũng có thể tru diệt!”
Thiên Nguyệt Thánh Nhân dùng linh lực hội tụ thành một cái châm trắng, sau đó hung hăng đâm vào trong linh hồn Hắc Phong Thánh Nhân.
“A a a...” Đau đớn đến sâu trong linh hồn khiến Hắc Phong Thánh Nhân hét lên, linh hồn kịch liệt run rẩy.
Thiên Nguyệt Thánh Nhân không ngừng lại, linh lực liên tiếp biến thàng châm đâm vào linh hồn Hắc Phong Thánh Nhân, mỗi lần đâm vào, linh hồn của đối phương sẽ suy yếu một phần.
Cuối cùng, Hắc Phong Thánh Nhân đau đớn đến cực hạn, bị Thiên Nguyệt Thánh Nhân tra tấn dằn vặt đến chết!