Chương 339 Thánh Nhân Lân tộc đến, giết một người, bồi ngàn người
“Muốn phá vỡ Thủy Lam Thiên Mạc của ta, ngươi còn chưa đủ mạnh!”
Nữ tử Lân tộc kia từ tốn nói, trên khuôn mặt thanh lãnh lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo, người này là một vị Đại Thánh của Lân tộc.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, khóe miệng hơi cong lên.
“Phá một màn nước của ngươi, thì có gì khó?!”
Trên người Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, khí tức trên người đột nhiên tăng lên, một kiếm chém ra, kiếm quang sáng chói lập tức bạo phát, tản ra uy áp đế đạo nồng đậm.
Một kiếm ra, trong nháy mắt kiếm khí đã xé rách Thủy Lam Thiên Mạc, sắc mặt nữ tử Đại Thánh của Lân tộc đột nhiên biến đổi, “Không tốt!”
Nàng bắt lấy Lân Vương, vội vàng lui lại.
Nhưng kiếm quang lại như bóng với hình, theo đuổi không bỏ.
“Đáng chết, Thủy Hoa Tam Ngàn!”
Chỉ thấy vị Đại Thánh Lân tộc này hét lớn một tiếng, một chưởng vỗ ra, từng đạo quang hoa hội tụ trong lòng bàn tay nàng, sau đó đánh lên kiếm khí.
Ầm vang một tiếng, kiếm khí và chưởng khí xen lẫn thành đạo vận khuếch tán ra, dòng nước bốn phía lăn lộn, Lân Vương bị đẩy lui gần một trăm trượng.
Mà vị Đại Thánh Lân tộc cũng lùi lại mấy chục trượng, lòng bàn tay có một vết máu, trên mặt tràn đầy kiêng kỵ nhìn Sở Cuồng Nhân.
“Kiếm khí thật khủng khiếp! Còn ngọn lửa màu đỏ ngòm kia nữa, chẳng lẽ là Cửu Tử Nhiên Huyết Công trong truyền thuyết?!”
“Vậy mà ngươi lại sử dụng loại công pháp này, đúng là thằng điên!”
Đại Thánh Lân tộc nói.
“Trưởng lão Bắc Minh Phương, ngươi không sao chứ?!”
Lân Vương hỏi.
“Ta không sao, nhưng chiến lực của người này không tầm thường, Lân Vương tuyệt không phải đối thủ của hắn, mời lui ra đi.” Bắc Minh Phương ngưng trọng nói.
“Trưởng lão yên tâm, mấy vị trưởng lão còn lại đang trên đường chạy tới, chúng ta chỉ cần ngăn chặn hắn một lúc là xong, mặc dù chiến lực của người này mạnh, nhưng lấy sức một mình đối kháng đại quân, lại sử dụng công pháp cấm kị như Cửu Tử Nhiên Huyết Công, hôm nay, hắn chắc chắn phải chết!!”
Lân Vương lãnh khốc nói, cũng không có ý lui ra, dáng vẻ giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Bắc Minh Phương nghĩ một lát, cũng gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, nhìn Sở Cuồng Nhân, giống như nhìn một người chết.
Lấy sức một mình đối kháng toàn bộ Lân tộc?!
Đây là chuyện chỉ người ngu xuẩn mới làm ra được.
Ý định bắt giặc phải bắt vua trước của Sở Cuồng Nhân bị Bắc Minh Phương ngăn cản, một triệu đại quân cũng đã xông tới.
Không chỉ như thế, nơi xa lại có từng đầu hải thú dữ tợn, đếm mãi không hết lướt đến, chiến lực không yếu hơn mười triệu đại quân Lân tộc.
Nhìn thấy vậy, Sở Cuồng Nhân không nhịn được cười.
“Ha ha, đại quân, Hải thú, loại chiến đấu này đúng là có khí thế, ta cũng muốn nhìn xem, Lân tộc các ngươi, còn bao nhiêu binh lính cho ta giết, bao nhiêu Hải thú cho ta làm thịt đây!!”
Tóc đen của hắn bay múa, mười ngón trêu gảy dây đàn, từng đợt đạo vận cầm âm bàng bạc không ngừng khuếch tán ra, chấn động mười ngàn dặm vùng biển!
Binh lính, Hải thú Lân tộc không ngừng mất mạng dưới công kích này, chiến đấu khốc liệt, khiến nước biển đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
“Kiếm khí thay đổi!”
Giống như cảm thấy mình giết quá chậm, quanh người Sở Cuồng Nhân có từng đạo kiếm khí bắn ra, hóa thành phân thân đánh ra bốn phía.
Phân thân kiếm khí, Thần Ma Bát âm.
Trong tay Sở Cuồng Nhâm hai đại Đế thuật được phát huy vô cùng tinh tế, công phạt khiến người ta sợ hãi!
Đại quân Lân tộc và Hải thú bị giết tơi bời dưới công kích này, mà nhìn lại Sở Cuồng Nhân, một người cầm cổ cầm ở trong biển máu, toàn thân áo trắng, lại khiến người khác có cảm thấy tàn khốc!
Hắn giết nhiều người như vậy, bạch y vẫn không nhiễm trần thế như cũ, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, giống như chỉ giết một bầy kiến hôi, không đủ khiến hắn động dung, sinh ra một chút thương hại.
“Ma quỷ, ma quỷ!”
“Tên gia hỏa này nhất định là ma quỷ, thật đáng sợ.”
“A a a, đừng giết ta, đừng giết ta.”
Cuối cùng.
Sở Cuồng Nhân vô tình giết chóc, không ít binh lính đã hỏng mất, bọn họ ném binh khí, bắt đầu chạy trốn, cho dù Lân Vương dùng pháp môn mê hoặc nhân tâm cũng không có chút nào tác dụng.
Hoảng sợ, là bản năng nguyên thủy nhất!
Nỗi sợ hãi mà Sở Cuồng Nhân mang đến cho bọn họ đã vượt xa ảnh hưởng pháp môn của Lân Vương.
“Tên gia hỏa này thật sự là con người sao? Vì sao hắn dùng Cửu Tử Nhiên Huyết Công lâu như vậy mà vẫn chưa chết?”
Hai người Lân Vương, Bắc Minh Phương cũng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Quá kinh khủng.
Thật sự quá kinh khủng.
Tác chiến, còn có thể làm đến trình độ này, thực lực Sở Cuồng Nhân bày ra quá kinh khủng.
Giờ phút này, trong lòng Lân Vương cũng có chút hối hận.
Có lẽ, lúc trước ông ta không nên đi trêu chọc tên gia hỏa này.
Nhưng bây giờ nghĩ những thứ này đã vô dụng.
Tình thế cực kỳ nghiêm trọng, ông ta không có bất cứ đường lui nào.
Oanh!!
Lúc này, nơi xa có một cỗ đạo vận kinh khủng bạo phát, một đạo chưởng khí cuốn cuốn theo dòng nước, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
“Lại một vị Thánh Nhân khác.”
Sở Cuồng Nhân cười lạnh một tiếng.
Sau đó, hắn vạch dây đàn, Thần Ma Bát âm khúc thứ ba Hoàng Chung Đại Lữ bạo phát, đánh vỡ đạo chưởng khí này.
Hai cỗ lực lượng va chạm, Sở Cuồng Nhân lùi lại mấy chục trượng.
Mà sau lưng hắn, lại có một cỗ đạo vận bạo phát.
Tay trái Sở Cuồng Nhân ôm cầm, tay phải cầm kiếm chém về phía sau.
Keng một tiếng, Côn Ngô Kiếm trảm lên trường kiếm màu xanh lam, kiếm phong va chạm với kiếm phong, bắn ra từng đạo từng đạo kiếm khí, xẹt qua dòng nước, tại đáy biển nổ tung, hình thành một đám nước cuồn cuộn rồi biến mất.
Sở Cuồng Nhân nhìn người cầm kiếm.
Đó là một nam tử trung niên của Lân tộc, gương mặt thanh tú, có mấy khối lân phiến, trên người phun trào một cỗ kiếm chi đạo vận mênh mông, kiếm đạo vượt xa bất kì kiếm khách nào mà hắn đã từng gặp.
Chỉ sợ tại tông môn kiếm đạo đỉnh phong như Phong Vân sơn, Lệnh Hồ gia thậm chí là Huyền Thiên tông cũng khó mà tìm được một vị kiếm khách như thế.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, mỗi người đều bị đẩy lui.
“Nội tình của Lân tộc, quả thật bất phàm.”
Sở Cuồng Nhân âm thầm kinh ngạc.
Sau đó hắn tiếp tục ngăn cản công kích của hai vị Thánh Nhân, chỉ thấy chẳng biết lúc nào, xung quanh hắn đã có thêm mấy người của Lân tộc.
Những người này, mỗi người đều có tu vi Thánh Nhân, đơn độc một người đều hơn đại quân một triệu người của Lân tộc.
Sở Cuồng Nhân nhìn thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, “Trò vui chân chính, bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
Đại quân Lân tộc và Hải thú chẳng qua là lực lượng Lân Vương dùng để trì hoãn Sở Cuồng Nhân mà thôi, đám Thánh Nhân này, mới là thủ đoạn giết hắn!
“Sở Cuồng Nhân, ngươi dám xâm chiếm Lân tộc ta, còn dám tạo sát nghiệt ngập trời, ngươi, tội đáng chết vạn lần!!”
Một vị Thánh Nhân nhìn vô số cỗ thi thể và nước biển bị máu tươi nhiễm đỏ xung quanh, lên cơn giận dữ chất vấn.
Nghe thấy ông ta nói vậy, Sở Cuồng Nhân không nhịn được cười, “Sát nghiệt ngập trời? Tội đáng chết vạn lần? Vậy mấy trăm ngàn bách tính ở ven biển của Huyền Thiên tông kia đã làm sai điều gì! Hiện tại ngươi lại nói với ta là sát nghiệt, nói ta tội đáng chết vạn lần, không cảm thấy quá buồn cười sao?”
“Hừ, ngươi đoạt chí bảo Hải Vương Kích của Lân tộc ta, đây chính lý do bọn họ phải chết! Muốn trách thì trách người làm chưởng môn như ngươi đi.”
“Tam Xoa Kích là thiếu chủ Lân tộc các ngươi thua ta, nếu đây chính là lý do bọn họ phải chết, vậy ta không còn lời nào để nói, ta không thể làm gì khác là lấy máu của Lân tộc các ngươi, bồi tội với bọn họ!!”
“Lân tộc giết một bách tính của Huyền Thiên tông ta, ta sẽ giết ngàn người của Lân tộc, lần này Huyền Thiên tông có hơn mười vạn bách tính thương vong, mà số lượng ta vừa giết, vẫn còn thiếu rất nhiều!”