Chương 338 Đại chiến Lân tộc, thủ đoạn mê hoặc nhân tâm của Lân Vương
Coong!!
Tam Xoa Kích đâm vào cây cột trên vương cung phát ra tiếng coong.
Lân Vương bị Sở Cuồng Nhân đóng trên cột, hai mắt đỏ thẫm nhìn Sở Cuồng Nhân, một cỗ khuất nhục tự nhiên sinh ra.
Phải biết, ông ta là vương Lân tộc a!
Thống ngự vạn vạn tộc nhân Lân tộc!
Nhưng bây giờ, trong vương cung, trước mắt bao người lại bị Sở Cuồng Nhân đính trên cây cột, đây là sỉ nhục lớn thế nào!
“Khốn khiếp, khốn khiếp!!”
“Sở Cuồng Nhân, ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi!”
Lân Vương điên cuồng rống giận, mà cách đó không xa, vị trưởng lão Lân tộc kia biến sắc, vô cùng ngưng trọng nhìn Sở Cuồng Nhân.
Phải biết, Lân Vương chính là một vị Thánh Nhân, luận chiến lực cũng không kém ông ta, nhưng lại bị một chiêu của Sở Cuồng Nhân đóng đinh trên cột, cỗ lực lượng này thật sự là của cảnh giới dưới Thánh Nhân sao??
Trong đầu ông ta xuất hiện suy nghĩ mà tất cả Thánh Nhân đã từng gặp Sở Cuồng Nhân Nhân đều có.
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói: “Lân tộc xâm chiếm Huyền Thiên tông ta, giết hơn mười vạn bách tính của thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông ta, thương vong càng vô số kể, bút trướng này, hôm nay chúng ta sẽ tính toán thật tốt.”
“Hừ, Sở Cuồng Nhân, đừng đắc ý, nơi này là biển sâu, cũng không phải ngươi chỗ ngươi có thể càn rỡ!”
Tên tộc trưởng Lân tộc kia nói, sau đó ông ta thôi động thủy lưu chi lực ở bốn phía, một cỗ đạo vận dồi dào bạo phát, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay vung lên, chỉ một kiếm, đã đánh vỡ dòng nước và đạo vận trên đó, thậm chí uy lực của kiếm khí còn chưa tiêu tán, ép thẳng về phía trưởng lão Lân tộc!
Lực lượng vô cùng cuồng bạo trực tiếp khiến mí mắt vị trưởng lão Lân tộc kia nhảy một cái, thôi động linh lực, lại lần nữa đánh ra một chưởng.
Nhưng kiếm khí kinh khủng vẫn đánh bay ông ta ra ngoài một trăm trượng, nện trên vách tường vương cung, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
“Làm sao hắn có thể có chiến lực này?!”
Trưởng lão Lân tộc chấn kinh, sau đó nghi hoặc một chút.
Phải biết, nơi này chính là biển sâu, Thánh Nhân Nhân tộc ở trong môi trường này chưa chắc đã phát huy ra một nửa chiến lực.
Nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn có lực lượng kinh khủng bực này, thậm chí òn cường hãn hơn lúc trước tại đảo vô danh!
“Tướng sĩ Lân tộc, giết hắn cho ta!”
Lúc này, Lân Vương mới rút Tam Xoa Kích ra, từ trên cây cột đi xuống hét lớn một tiếng, các tướng lĩnh trong vương cung đều xuất động.
Trong chốc lát, một triệu, thậm chí là mười triệu đại quân Lân tộc đã bao vây chặt chẽ Sở Cuồng Nhân đến một giọt nước cũng không lọt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lân Vương xuất ra một vật giống như một cái kèn lệnh, đột nhiên tấu vang, âm thanh quanh quẩn trong biển.
Hải thú trong phạm vi mấy chục vạn dặm như bị triệu hoán, cấp tốc lao về phía vương cung.
“Sở Cuồng Nhân, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết ở nơi này!!” Lân Vương nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, lạnh lùng cười nói: “Hươu chết vào tay ai, còn chưa biết đâu, hôm nay, ta sẽ lãnh giáo năng lực của đám bá chủ trong biển các ngươi!”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên chém ra một kiếm, nhất thời, kiếm khí vô cùng cuồng bạo đánh ra, thu hoạch được rất nhiều tính mạng binh lính Lân tộc.
Lúc này, tu vi của hắn là Vô Thượng Chí Tôn, chiến lực mạnh hơn lúc ở trên đảo vô danh không chỉ một cấp bậc.
Mặc dù đang ở dưới biển sâu, nhưng có Tị Thủy Châu, chiến lực của hắn vẫn có thể phát huy hơn phân nửa.
Sở Cuồng Nhân cầm Côn Ngô trong tay, kiếm khí chém ra, vô số binh lính Lân tộc đều hóa thành vong hồn dưới kiếm, ngắn ngủi một lát, đã có một trăm ngàn binh lính Lân tộc mất mạng, máu tươi nhuộm đỏ vạn dặm hải vực.
“Giết, giết cho ta!”
“Sở Cuồng Nhân, lúc này đang ở dưới biển sâu, cho dù ngươi biện pháp duy trì chiến lực của ngươi không thay đổi, nhưng cuối cùng ngươi chỉ có một người, thể lực có hạn, ta xem làm sao ngươi có thể tiêu diệt hết đại quân Lân tộc nều không dứt này!!” Lân Vương hét lớn, đã giết đỏ cả mắt.
Ông ta không tiếc lấy vô số binh lính Lân tộc làm đại giá, cũng muốn đánh giết Sở Cuồng Nhân ở đây, chuyện này không chỉ vì muốn vãn hồi tự tôn của ông ta.
Càng muốn đoạt lại Tam Xoa Kích trong tay Sở Cuồng Nhân và lấy được bảo vật Đế cấp mà đối phương đã lấy được tại đảo vô danh.
“Đến đi, xem ai giết ai!”
Sở Cuồng Nhân đối mặt với đại quân Lân tộc lao đến không ngừng nghỉ, vẻ mặt lạnh lùng, Côn Ngô Kiếm trong tay vung vẩy, kiếm khí bàng bạc không ngừng tuôn ra, sau đó hắn cảm thấy sát phạt như vậy quá chậm, đã lấy cổ cầm Nhiễu Lương ra.
Chỉ thấy hắn khoanh chân ngồi giữa đại quân, mười ngón bay múa, đạo vận cầm âm kinh khủng dẫn dắt nước biển cuồn cuộn, khuếch tán khắp nơi!
Bốn khúc Thần Ma Bát âm Thiên Địa Thương Mang, Mãn Thành Phong Vũ, Hoàng Chung Đại Lữ, Thập Diện Mai Phục, liên tiếp tấu vang, mặc dù uy lực ở trong biển đã giảm xuống, nhưng vẫn không phải đám binh lính Lân tộc này có khả năng tiếp nhận.
Cầm âm lướt qua, một đám binh lính Lân tộc nổ tung.
“Ba mươi dặm!!”
“Phạm vi âm công của hắn chỉ đánh tới phạn vi ba mươi dặm, mọi người lui ra ngoài ba mươi dặm, tiến hành công kích xa!”
Lúc này, trong Lân tộc có một vị đại tướng quan sát ra phạm vi công kích cầm âm của Sở Cuồng Nhân, bắt đầu bài binh bố trận.
Chỉ thấy vô số binh lính Lân tộc lui ra ngoài ba mươi dặm, xuất ra từng chiếc cung tiễn đặc chế, bắn về phía Sở Cuồng Nhân.
Mưa tên đầy trời gào thét tới, sắc mặt Sở Cuồng Nhân lại vô cùng bình tĩnh, kéo dây đàn, một đạo cầm âm khuếch tán ra.
Mưa tên đầy trời lập tức bị cầm âm đánh tan, căn bản không gây thương tổn cho Sở Cuồng Nhân được.
“Ba mươi dặm? Cầm âm của ta không yếu như vậy đâu.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Mười ngón trêu chọc, khúc thứ năm khí thôn vạn lý, khúc thứ sáu Kinh Đào Phách Ngạn, và khúc thứ bảy thiên địa song hưởng liên tiếp tấu vang.
Đạo vận cầm âm kinh khủng lập tức tăng vọt, toàn bộ đại hải nổi lên sóng gió hung dũng, dòng nước lăn lộn, đám binh lính Lân tộc vốn lui ra phạm vi ngoài ba mươi dặm lại lần nữa bị cầm âm công kích đến, thương vong một mảng lớn.
“Đáng chết, tên gia hỏa này sử dụng loại cầm âm này, nhất định tốc độ tiêu hao của hắn vô cùng nhanh, đừng ngạnh kháng, lại lui, chỉ dùng tên công kích, khiến linh lực của hắn hao hết.”
Lân Vương lớn tiếng nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy lại phát ra một tiếng cười nhạo, “Đây chính là phong phạm Vương giả của Lân tộc sao? Để thủ hạ không ngừng thay ngươi chịu chết?”
“Vì ta mà chiến, vì ta mà chết, đây chính là số mệnh của mỗi người trong Lân tộc!!” Lân Vương lớn tiếng nói, “Lân tộc anh dũng, từ trước tới giờ không sợ chiến, vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, giết!!”
“Giết, giết, giết!!”
Vô số hinh lính Lân tộc hai mắt đỏ thẫm, gào thét.
Sở Cuồng Nhân chú ý tới, lúc Lân Vương hô to, có một cỗ đạo vận vô hình quỷ quyệt từ trên người ông ta khuếch tán ra, ảnh hưởng tới đám binh lính Lân tộc kia, khiến bọn chúng trở nên hung hãn không sợ chết.
“Ha, pháp môn mê hoặc nhân tâm sao, có chút ý tứ.”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lướt qua một vệt kinh ngạc, Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.
Hắn phát hiện, sở dĩ Lân Vương có thể lập tức mê hoặc một triệu binh lính Lân tộc, ngoại trừ có pháp môn mê hoặc nhân tâm này, còn có lực thu hút của Lân tộc chi vương nữa.
Hai cái này cùng thôi động, mới có thể khiến đám binh lính Lân tộc trở nên hung hãn không sợ chết, phát huy ra chiến lực viễn siêu bình thường.
“Vậy giết ngươi trước đi.” Bóng người Sở Cuồng Nhân hóa thành một đạo lưu quang, lướt về phía Lân Vương, muốn bắt giặc phải bắt vua trước.
Nhưng không ngờ, xung quanh đối phương đột nhiên xuất hiện một đạo bích chướng màu lam, ngăn cản công kích của hắn.
Sau lưng Lân Vương chậm rãi xuất hiện một nữ tử Lân tộc, một thân đạo vận vô cùng mênh mông, không hề thấp hơn Đại Thánh.