Chương 349 Chiến tứ đại Thiên Hạ Hành Tẩu, đánh bại mỗi người trong lĩnh vực của họ
“Cùng tiến lên, nhanh giải quyết trận đấu nhàm chán này đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Lời hắn nói khiến sắc mặt ba vị Thiên Hạ Hành Tẩu còn lại trầm xuống, không ngờ Sở Cuồng Nhân lại không đặt bọn họ vào mắt như vậy.
“Thiên Hạ Hành Tẩu Quách Sơn của Bất Động phủ, lĩnh giáo!!”
Quách Sơn tiến lên một bước, linh lực trong cơ thể phun trào, một cỗ đạo vận bàng bạc bạo phát, dẫn dắt địa khí bốn phía xông lên trời.
Đám địa khí này hội tụ trong hư không, hóa thành một tòa sơn mạch tràn ngập khí tức nặng nề, sau đó đập về phía Sở Cuồng Nhân.
“Sơn Hà Ấn!!”
Đối mặt với một kích có thể so với Thánh Nhân này, Sở Cuồng Nhân vẫn ung dung giơ tay lên, “Dẫn dắt địa khí chi lực, cái này, ta cũng biết.”
Hắn đưa tay, mặt đất bốc lên một cỗ địa khí màu vàng vô cùng cuồng bạo, quy mô của nó còn dồi dào hơn Sơn Hà Ấn của Quách Sơn.
Cỗ địa khí này hội tụ trong lòng bàn tay hắn, tràn ngập thần huy màu vàng!
Sở Cuồng Nhân vỗ nhè tay.
Một cỗ nhân sơn chi lực khủng bố nằm trong lòng bàn tay hắn bạo phát, giống như quét dọn tro bụi, đánh vào dãy núi đang bay đến kia.
Theo một tiếng vang ngập trời, sơn mạch to lớn lại bị đánh vỡ nát, một lần nữa hóa thành linh khí, đạo vận tiêu tán.
Quách Sơn thấy thế, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
“Làm sao lại như vậy?!”
“Hắn cũng biết địa khí, hơn nữa còn khủng bố như vậy!”
Quách Sơn đến từ Bất Động phủ, mà Bất Động phủ chính là thế lực am hiểu địa khí chi đạo nhất ở nơi không biết, từ khi nhập thế, Quách Sơn đã dựa vào địa khí chi pháp và Sơn Hà Ấn ngang dọc thương khung.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ta dùng địa khí giao phong lại rơi xuống hạ phong, đối với hắn ta mà nói, đây là một đả kích lớn.
“Để ta gặp hắn một lần!”
Thất Tinh cung Dạ Tâm cũng xuất thủ.
Hắn ta sải bước ra, dưới lòng bàn chân đã có lượng lớn đạo vận tinh thần lưu chuyển, trong nháy mắt hình thành một mảnh ngân hà chi cảnh hoa mỹ.
“Thất Tinh Kiếm, ra!”
Chỉ thấy trong tay Dạ Tâm xuất hiện một thanh kiếm.
Tạo hình của thanh kiếm kia vô cùng hoa lệ, phía trên còn quấn từng đạo đạo vận tinh thần, một kiếm chém ra, đạo vận tinh thần xung quanh Dạ Tâm đã hội tụ trong đó, hóa thành một đạo kiếm quang sáng chói giống như ngân hà.
Kiếm đạo bực này, hoa lệ sáng chói, vô cùng cuồn cuộn.
“Rất đẹp, nhưng quá loè loẹt.”
Sở Cuồng Nhân nói một tiếng, sau đó, hắn cũng không động đến Côn Ngô kiếm bên hông, chỉ ngưng tụ kiếm chỉ, vạch một cái về phía hư không, ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu tím bỗng dưng sinh ra, cuốn theo nhuệ khí dồi dào!
Hai đạo kiếm khí va chạm, trong nháy mắt, ngân hà kiếm khí bị phá nát, cả đạo kiếm khí, từ linh lực đến đạo vận đều sụp đổ!
Kiếm quang thế như chẻ tre, chém về phía Dạ Tâm.
Hắn ta cầm kiếm chặn lại, keng một tiếng, Thất Tinh Kiếm trong tay không ngừng run lên, cả người hắn ta bị trảm lui ra ngoài mấy trăm trượng.
Bàn tay cầm Thất Tinh Kiếm của hắn ta cũng đã nứt toác đổ máu.
Coong!
Lúc này, một đạo cầm âm bỗng nhiên vang vọng, chỉ thấy Phong Yêu Nhiêu đã lấy ra một thanh cổ cầm, mười ngón khẽ gảy, một trận cầm âm vô cùng huyền diệu vang vọng trên không trung, trên hư không giống như có ám hương phù động, câu dẫn lòng người.
Trong thiên địa, bỗng nhiên có trăm hoa đua nở, mỗi đóa hoa giống như đều được cầm âm dẫn dắt linh lực sinh ra, trong đó ần chứa cầm khí vô cùng sắc bén.
Cầm âm câu tầm thần người, hương hoa làm cho người mê say, cánh hoa lại lưỡi dao sắc bén lấy mạng người, đây chính là cầm âm của Vạn Hoa cốc...
“Bách Hoa Tề Phóng!”
Cầm âm không ngừng quanh quẩn.
Quanh người Sở Cuồng Nhân lại xuất hiện một tầng lồng khí vô hình ngăn cách những cánh hoa này ở bên ngoài, ánh mắt hắn vẫn rất tình táo, không có chút mê hoặc, ngược lại có chút thú vị nhìn Phong Yêu Nhiêu.
Phong Yêu Nhiêu thấy thế, mười ngón khẽ gảy, cầm âm không ngừng, linh lực thêm vào, càng ngày càng nhiều linh khí tụ đến, được cầm âm dẫn dắt, hóa thành vô số cánh hoa chập chờn trong hư không, không ngừng phóng về phía Sở Cuồng Nhân.
“Cầm âm không tệ, nhưng đạo vận vẫn kém một chút.”
“Ngươi nhìn ta đi.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Hắn từ tốn nói, sau đó đặt cổ cầm Nhiễu Lương ở ngang ngực.
Chỉ thấy hắn kéo dây đàn, một trận đạo vận cầm âm mênh mông bạo phát, thiên địa thương mang, mãn thành phong vũ, hoàng chung đại lữ...
Cầm âm vang vọng đất trời.
Trong nháy mắt, cầm âm của Phong Yêu Nhiêu đã bị Thần Ma Bát âm của Sở Cuồng Nhân đè ép, đạo vận cầm âm hùng hậu bàng bạc khiến nàng trợn mắt há hốc mồm, mười ngón đặt trên dây đàn, không thể động đậy.
Hai đạo cầm âm này, cao thấp đã rõ ràng!
Tứ đại Thiên Hạ Hành Tẩu, bốn vị thiên kiêu cái thế, lại bị Sở Cuồng Nhân đánh bại trong lĩnh vực mà mình am hiểu nhất!
Loại đả kích này, còn khó chịu hơn việc trực tiếp đánh bọn họ.
“Ta không tin!”
“Không tin ngươi thật sự vô địch!”
Cách đó không xa, Chiến Long bị một quyền của Sở Cuồng Nhân đánh nhập vào lòng đất ngàn trượng xông ra ngoài, chẳng biết từ lúc nào, trên người hắn ta đã xuất hiện một bộ áp giáp màu đen.
Bộ áo giáp kia vô cùng dữ tợn, bao trùm toàn thân Chiến Long, phối hợp với chiến ý ngập trời của hắn ta, khiến hắn ta giống như một pho tượng chiến thần!
Hắn ta vừa sải bước ra, chiến ý ngập trời bạo phát, được bộ áo giáp kia gia trì, uy thế lại tăng lên một cấp bậc so với lúc trước!
“Chiến Thiên Bá Quyền, Băng Thế!!”
Chiến Long nổi giận gầm lên một tiếng, chiến ý ngút trời, một quyền đập ra, linh lực kinh khủng xen lẫn một cỗ đạo vận như muốn hủy thiên diệt địa bạo phát!
Trong chốc lát, trời long đất lở, phong vân biến ảo!
Quyền ấn to lớn từ trên trời giáng xuống!
Quyền ấn này còn chưa tới gần, nhưng đã khiến mặt đất xung quanh nứt toác, nát vụn, lõm thành một cái hố to.
Mà đối mặt với lực lượng bực này, vẻ mặt Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng tay, sát khí, chiến ý vô biên phun ra ngoài.
Thiên Sát Bất Bại Thể, lần nữa phát động.
Một quyền nhẹ nhàng đánh ra, lại có một cỗ tức giận cuồng bạo tuôn ra!
“Nộ Thần Quyền!”
Phía trên quyền ấn đen nhánh còn có lửa giận hừng hực, hung hăng nện trên quyền ấn của Chiến Long.
Hai đại quyền ấn chạm vào nhau, ầm vang một tiếng, sóng xung kích kinh khủng cấp tốc khuếch tán, trăm dặm sơn mạch lập tức nứt toác, bốc lên bụi bặm ngập trời, dường như đã che khuất hơn phân nửa bầu trời.
Bị lực trùng kích này đánh trúng, cho dù Chiến Long có áo giáp màu đen hộ thân, nhưng vẫn phải lui lại, cảm thấy trước ngực khó chịu.
“Quyền lực thật khủng khiếp, có khải giáp Thánh Vương khí bảo vệ mà ta vẫn chấn thương, thật đáng sợ.” Chiến Long tim đập nhanh nói.
Thấy Chiến Long thi triển át chủ bài, ba vị Thiên Hạ Hành Tẩu còn lại cũng không che giấu, mỗi người đều thi triển át chủ bài của mình.
Xung quanh Dạ Tâm có từng đạo tinh quang sáng chói lưu chuyển, biến ảo thành Bắc Đẩu Thất Tinh trong hư không, treo lơ lửng giữa trời.
“Điểm Lạc Thất Tinh!”
Hắn ta hét lớn một tiếng, Bắc Đẩu Thất Tinh nở rộ quang huy sáng chói, thất đạo tinh quang từ trong đó bắn ra.
Thất tinh hội tụ, hình thành kiếm ảnh Thất Tinh dài trăm trượng chém ra!
Kiếm ảnh lướt qua, hư không dường như đều bị xé rách!
“Sơn Hà Ấn, Vạn Trọng Sơn!!” Quách Sơn hét lớn một tiếng, vô tận địa khí hội tụ về phía hắn ta, hóa thành một phương ấn tỷ to lớn, phía trên khắc hoạ cảnh tượng muôn sông nghìn núi, đập về phía Sở Cuồng Nhân.
Phong Yêu Nhiêu cũng thôi động linh lực của mình đến cực hạn, mười ngón bay múa trên cổ cầm, từng đợt đạo vận cầm âm mênh mông phun trào trong hư không, giống như thủy triều, từng cơn sóng liên tiếp đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
“Bách Đại Lưu Phương!”
Cầm âm mạnh nhất của Vạn Hoa cốc, phát động!
Ba vị Thiên Hạ Hành Tẩu sử dụng át chủ bài mình, thi triển chiêu thức mạnh nhất, ba cỗ đạo vận hoàn toàn khác biệt, nhưng đồng thời đều có lực lượng vô cùng cường hãn, cùng nhau đánh về phía Sở Cuồng Nhân.