← Quay lại trang sách

Chương 350 Sở Cuồng Nhân sâu không lường được, Linh Lung công chúa sắp đăng cơ

Ba vị Thiên Hạ Hành Tẩu đồng thời bạo phát át chủ bài.

Lực lượng khủng bố tuyệt luân cùng đánh về phía Sở Cuồng Nhân, chỉ thấy không khí xung quanh hắn không ngừng nổ tung, đến hư không cũng vặn vẹo.

Đối mặt với lực lượng này, Sở Cuồng Nhân đứng trong hư không, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, dường như trước mắt chỉ là một trận gió mát.

Cổ cầm đặt ngang ngực, hắn kéo dây đàn, ánh mắt ngưng tụ, một đạo vận cầm âm vô cùng dồi dào tuôn ra, “Thiên địa song hưởng!!”

Cầm âm vang vọng, quanh quẩn hư không!

Thiên địa chấn động!

Một cỗ đạo vận cầm âm điên cuồng đánh thẳng ra bốn phía, Thất Tinh Kiếm Ảnh sáng chói bị tan rã, Sơn Hà Ấn to lớn bị phá nát, đạo vận cầm âm của Phong Yêu Nhiên trực tiếp biến mất...

Tất cả lực lượng kia phóng đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, đều bị cỗ đạo vận cầm âm này đánh cho sụp đổ, căn bản không thể thương tổn đến hắn.

Nhìn lại ba người Dạ Tâm, Phong Yêu Nhiêu, Quách Sơn, bị Thiên Địa Song Hưởng đánh trúng, đều bị thương nặng, miệng phun máu tươi, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, trong nháy mắt khí tức trở nên uể oải.

Hiện tại, trong bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu, người duy nhất có sức đánh một trận chỉ còn Chiến Long mặc áp giáp Thánh Vương khí.

Nhưng nhìn thấy chiến lực của Sở Cuồng Nhân mạnh mẽ đến không biên giới như vậy, Chiến Long không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, so với lúc mới bắt đầu, chiến ý đã giảm không ít, ánh mắt nhìn Sở Cuồng Nhân mang theo hoảng sợ.

“Quá kinh khủng!”

“Vừa phất tay đã khiến ba vị Thiên Hạ Hành Tẩu trọng thương, người này thật sự xuất thân từ đạo thống như Huyền Thiên tông sao?”

“Hơn nữa...”

Chiến Long nhìn thoáng qua Côn Ngô Kiếm treo bên hông Sở Cuồng Nhân.

Hắn ta biết, rất có thể Sở Cuồng Nhân còn chưa xuất toàn lực, bởi vì từ đầu đến cuối, đối phương cũng chưa rút kiếm.

“Trận chiến này, chúng ta thua.”

Chiến Long hít sâu một hơi nói, mặc dù rất không cam tâm, nhưng hắn ta cũng rõ ràng, có tiếp tục đánh, hắn ta cũng không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân.

Trận chiến hôm nay, bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu thất bại thảm hại!

“Đã nhận thua, cái vậy có một số việc chúng ta cũng nên nói rõ đi.” Sở Cuồng Nhân thu hồi Nhiễu Lương, từ tốn nói.

“Chuyện gì?”

“Mấy ngày trước, các hạ tỷ thí tại Huyền Thiên tông, hủy hoại không ít kiến trúc, dù sao cũng phải bồi thường một chút linh thạch chứ?”

“Đúng vậy.”

Chiến Long cũng không cự tuyệt, trực tiếp ném ra một cái Càn Khôn giới.

Sở Cuồng Nhân tiếp nhận xem xét, hài lòng gật đầu.

Không hổ là Thiên Hạ Hành Tẩu đến từ nơi không biết, vừa ra tay đã hào phóng, tùy tiện đã đưa ra mấy chục triệu thượng phẩm linh thạch.

Ách.

Không biết những nơi không biết đó đã tồn tại bao nhiêu năm, nội tình thâm hậu vượt xa đạo thống Thánh Nhân, không biết có bao nhiêu bảo bối.

Nếu có thể tiến đến thu thập một phen...

Sở Cuồng Nhân nghĩ đến đây, vội vàng dập tắt suy nghĩ nguy hiểm này, nội tình nơi không biết thâm hậu, không thể làm loạn.

Hắn nhìn Quách Sơn, đối phương cũng tự giác giao ra Càn Khôn giới.

“Rất tốt.”

“Đánh cũng đã đánh, vậy ta không tiễn mấy vị nữa.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Sau đó bóng người hắn hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ, bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu nhìn về phía Huyền Thiên tông, không khỏi cười khổ.

Bọn họ đều là thiên kiêu nơi không biết bồi dưỡng ra, là người dương danh cho đạo thống, chiến lực mạnh hơn thiên kiêu ngoại giới không biết bao nhiêu lần.

Cho nên, bọn họ cao ngạo.

Lần này nhập thế, bọn họ lấy tư thái gần như vô địch quét ngang vô số thiên kiêu, không ngờ lúc gặp Sở Cuồng Nhân, lại phải chịu đả kích trước nay chưa từng có!

“Sở Cuồng Nhân, thực lực của người này... Sâu không lường được!”

Dạ Tâm hít sâu một hơi nói.

“Có người này, người khác muốn thành đế... Khó!!”

Chiến Long cũng vô cùng ngưng trọng.

“Kỷ Nguyên Đại Đạo hiển hóa, sẽ không chỉ có một người thành đế, nhưng người thành Đế đầu tiên chắc chắn sẽ dẫn trước một bước dài, nhưng thế này có người này, ai có thể thành Đế trước hắn đây?”

“Nhân vật như vậy, quả thật có tiên nhân chi tư!!”

Phong Yêu Nhiêu nói, trong đôi mắt đẹp lóe ra hào quang khác thường, nàng bị Sở Cuồng Nhân hành hung một trận, chẳng những không oán hận, ngược lại, trong lòng lại sinh ra sự sùng bái đối với đối phương.

Chuyện Sở Cuồng Nhân đánh bại bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu nhanh chóng truyền ra.

Một số thế lực chú ý đến việc này cũng rất ngạc nhiên, bọn họ nghĩ Sở Cuồng Nhân có thể thắng, nhưng không ngờ đối phương lại thắng nhẹ nhàng như vậy.

Nhất là những nơi không biết, càng thêm phiền muộn.

Bọn họ điều động Thiên Hạ Hành Tẩu nhập thế, một là để dương danh đạo thống, làm cơ sở để nơi không biết hoàn toàn hiện thế, thứ hai là để bọn họ tranh đoạt khí vận trong đại tranh chi thế này, lấy được cơ hội thành Đế!

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, thiên hạ này có Sở Cuồng Nhân tại, một mình hắn độc lĩnh phong tao, khí vận trong thiên hạ đều tập trung ở chỗ hắn.

Những người khác, làm gì có nhiều cơ hội thành đế chứ?!

Sở Cuồng Nhân không biết suy nghĩ của những nơi không biết, đương nhiên, cho dù biết cũng không thèm để ý đến.

Thành đế, đều dựa vào bản lĩnh của mình.

Hắn mạnh hơn người khác, chính là bản lĩnh lớn nhất

Sau khi đánh bại mấy vị Thiên Hạ Hành Tẩu, Sở Cuồng Nhân trở lại Huyền Thiên tông, đám Nam Cung Hoàng, Như Yên trưởng lão mở tiệc ăn mừng.

Sở Cuồng Nhân cảm thấy chỉ đánh bại mấy vị Thiên Hạ Hành Tẩu thôi, không cần long trọng như vậy, nhưng vẫn không lay chuyển được mấy người Như Yên trưởng lão.

Mấy ngày sau, Sở Cuồng Nhân nhận được một tin tức.

“Ha, Linh Lung chuẩn bị lên ngôi?”

Sở Cuồng Nhân nhìn tin tức Thanh Vân quốc chủ truyền đến, không khỏi kinh ngạc nói.

Tại Thanh Vân vương triều, Linh Lung công chúa sắp đăng cơ, mời Sở Cuồng Nhân đến xem lễ, Sở Cuồng Nhân cũng không có lý do gì cự tuyệt.

Ngày thứ hai.

Sở Cuồng Nhân liền dẫn Lam Vũ tiến về Thanh Vân vương triều.

Mà lúc này, Thanh Vân vương triều cũng vô cùng náo nhiệt, tin tức Linh Lung công chúa sắp đăng cơ nhanh chóng truyền ra.

Mặc dù nữ tử cầm quyền rất hiếm thấy, nhưng trong lịch sử Thanh Vân vương triều cũng không phải không có tiền lệ, cộng thêm mấy năm nay uy vọng của Linh Lung công chúa tại Thanh Vân vương triều đã tăng lên rất lớn, không có ai phản đối.

Đương nhiên, cho dù có cũng bị trấn áp xuống.

Không bao lâu, Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đã đến Thanh Vân vương cung, Thanh Vân quốc chủ, Linh Lung công chúa đến nghênh tiếp bọn họ.

“Phò mã, ngươi đã đến.”

“Ừm, đại điển đăng cơ của ngươi, đương nhiên ta phải đến rồi.”

Sở Cuồng Nhân nhìn Linh Lung công chúa diễm lệ, cười nhạt nói.

“Ha ha, hiền tế, chuyện ngươi đánh bại bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu đã truyền ra, không hổ là ngươi.” Thanh Vân quốc chủ cười nói.

“Phụ vương quá khen.”

Sau đó, Thanh Vân quốc chủ thiết yến khoản đãi Sở Cuồng Nhân.

Trên yến tiệc, đều là hoàng thân quốc thích.

Một số danh viện vương đô nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt liên tục lóe lên dị sắc, lại vô cùng hâm mộ nhìn Linh Lung công chúa.

“Công chúa và phò mã đúng là một đôi trời sinh.”

“Đúng vậy, phò mã là chưởng môn của Huyền Thiên tông, là nhân vật đụng tay là bỏng trong thiên hạ hôm nay, mà hai ngày sau, công chúa sẽ đăng cơ làm hoàng, chấp chưởng Thanh Vân vương triều, xem như hai người cũng môn đăng hộ đối.”

Mấy vị danh viện rất hâm mộ.

Trên mặt Linh Lung công chúa lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Mà từ đầu đến cuối, Sở Cuồng Nhân đều duy trì ý cười ôn hòa, mấy vị danh viện thấy vậy, trái tim đập loạn.

Cho dù động tâm, các nàng cũng không dám có ý đồ gì.

Các nàng rõ ràng, dựa vào thân phận của các nàng mà muốn xảy ra chút chuyện gì đó với Sở Cuồng Nhân, căn bản là không thể nào.