← Quay lại trang sách

Chương 351 Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ của ta, Sở Cuồng Nhân không có tiết chế

Trên yến tiệc.

Sở Cuồng Nhân chú ý tới Cố Trường Ca ngồi một bên, đối phương vốn là thái tử, theo đạo lý mà nói, hắn ta mới là người đăng cơ.

Hiện tại, người sắp đăng cơ lại là Linh Lung công chúa.

Cho dù hắn ta không cam lòng, phẫn nộ, Sở Cuồng Nhân đều không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng giờ phút này, đối phương lại đang trò chuyện vui vẻ với mấy vị hoàng tử bên cạnh, không tức giận vì bị chiếm hoàng vị.

Sở Cuồng Nhân âm thầm kinh ngạc.

Chẳng lẽ mấy năm không gặp, lòng dạ của đối phương đã trở nên rộng lớn như vậy rồi?

Hắn nghĩ một lát liền không tiếp tục để ý nữa.

Chuyện Linh Lung đăng cơ, nhất định Thanh Vân quốc chủ đã nói trước với Cố Trường Ca, hẳn là làm công tác tư tưởng cho đối phương.

Rất nhanh, yến hội kết thúc.

Một đám hoàng thân quốc thích đi ra cung điện.

“Đáng tiếc, vốn hoàng vị này là của thái tử, không nghĩ tới nửa đương lại xuất hiện Linh Lung công chúa.”

“Đúng vậy, nhưng Linh Lung công chúa cũng không tầm thường, thủ đoạn cao minh, nếu không đã không được phụ vương coi trọng.”

“Quan trọng nhất là, phò mã của nàng là Sở Cuồng Nhân, đó mới là chỗ dựa lớn nhất của nàng, cũng khó trách phụ vương sẽ chọn nàng.”

“Chậc chậc, đáng tiếc, ngươi đừng nhìn bên ngoài thái tử có vẻ như không có gì, chắc chắn trong lòng rất biệt khuất đấy.”

Hai vị hoàng tử kề vai sát cánh, vẻ mặt hơi say rượu đi ra cung điện.

Bỗng nhiên, bọn họ đụng phải một người.

Ngẩng đầu nhìn lên, là Cố Trường Ca đang đứng tại trước mặt bọn họ.

Hai người nghiêm mặt, vội vàng hành lễ.

“Bái kiến thái tử, ngại quá, chúng ta có chút say rượu, đụng phải thái tử rồi, mạo phạm.”

“Không sao.”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

“Nếu không có chuyện khác, chúng ta rời đi trước đây.”

Hai người không dám ở lâu.

Ai biết lời nói vừa rồi của bọn họ, Cố Trường Ca đã nghe được bao nhiêu?

Nếu muốn truy cứu, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.

“Sắc trời tối tăm, hai vị hoàng đệ đã say rượu, vậy xin cẩn thận một chút.” Cố Trường Ca bày ra dáng vẻ huynh trưởng quan tâm đến đệ đệ.

“Đa tạ thái tử nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”

Hai người chậm rãi rời đi.

Mà Cố Trường Ca cũng không làm cái gì, cũng rời đi.

Cách đó không xa, Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ nhìn thấy tất cả.

“Cố Trường Ca này thay đổi thật lớn, công tử, ngươi nói có phải hắn đang giả vờ không?” Lam Vũ cau mày nói.

Sở Cuồng Nhân lắc đầu, “Không biết.”

Đúng là Cố Trường Ca thay đổi rất lớn, không biết còn tưởng rằng hắn ta bị người nào đoạt xá nữa.

Nhưng Sở Cuồng Nhân dùng Động Tất Chi Nhãn quan sát đối phương, đối phương vẫn là Cố Trường Ca kia, ngoại trừ tu vi trở nên mạnh hơn một chút, thì không có thay đổi gì lớn, cũng không bị người ta đoạt xá.

“Cho dù là giả vờ, hay tính cách thật sự đã thay đổi đều không sao, chỉ cần hắn ta không tạo thành uy hiếp gì với Linh Lung là được, đi thôi, chúng ta cũng trở về đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

“Vâng.”

Trong vương cung, Thanh Vân quốc chủ đã chuẩn bị một cung điện chuyện môn cho Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ ở lại.

Cho dù hai người không ở đây, cũng có người chăm sóc quét dọn, chỉ cần hai người tới vương cung, lúc nào cũng có thể vào ở.

Trước đêm đại điển đăng cơ của Linh Lung.

Một tỳ nữ đi vào cung điện của Sở Cuồng Nhân.

“Phò mã, công chúa muốn mời ngài đi qua một chuyến.”

“Có chuyện gì vậy?” Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.

“Nô tỳ không biết.”

“Được, ta đã biết.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Hắn theo tỳ nữ đi vào tẩm cung của Linh Lung, vừa hay nhìn thấy đối phương đang đứng trước một chiếc gương đồng.

Trên người nàng mặc bộ hoàng bào vô cùng hoa lệ, giống như nữ vương cao cao tại thượng, quý khí bức người.

“Phò mã, đây là lễ phục chuẩn bị cho đại điển đăng cơ ngày mai, phò mã xem có đẹp không?” Linh Lung công chúa giang hai cánh tay ra, cười nhạt nói.

Trên hoàng bào có thêu sơn hà cẩm tú, điềm lành, dị thú, váy dài màu đỏ kéo trên mặt đất, đỏ như liệt hỏa.

Trên đầu Linh Lung đội trâm phượng, búi tóc đen như tơ lụa rủ xuống sau lưng, trước ngực thêu mẫu đơn tượng trưng cho cao quý, nhìn có vẻ xinh đẹp, lại cao cao tại thượng, không thể mạo phạm.

“Ung dung hoa quý, hiển thị rõ phong phạm của nữ đế.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, tán thưởng từ đáy lòng.

Linh Lung được tán dương, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó nàng nháy mắt với tỳ nữ bên cạnh.

Tỳ nữ ngầm hiểu, hạ thấp người hành lễ, sau đó cáo lui.

Trong cung điện, chỉ còn lại hai người Linh Lung và Sở Cuồng Nhân.

“Phò mã, ta có thể đi đến hôm nay, trở thành nữ đế, tất cả đều dựa vào ngươi, ta xin mời ngươi một chén.” Linh Lung công chúa phất tay áo, trên mặt bàn xuất hiện hai cái ly, một bầu rượu.

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói: “Công chúa khách khí.”

Hai người vừa uống rượu, vừa ôn chuyện.

Bởi vì chỉ có hai người, Linh Lung công chúa đã mở rộng cửa lòng với Sở Cuồng Nhân, nói rất nhiều chuyện ngoại nhân không biết cho hắn nghe.

Ngoại nhân chỉ thấy chuyện bên ngoài của nàng, nhưng lại không biết nàng muốn leo lên hoàng vị này đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tu hành, nàng còn phải học tập các loại kinh nghĩa, Đế Vương Tâm Thuật, còn phải tạo quan hệ với các triều thần...

“Ta rất vui, cuối cùng ngày mai ta có thể leo lên vị trí kia rồi, ta nhất định sẽ khiến thiên hạ thái bình, tứ hải thăng bình...”

Linh Lung công chúa nói ra khát vọng của mình.

Qua ba lần rượu, nàng không dùng tu vi xua tan chếnh choáng, trên mặt hiện ra vệt đỏ hồng, khiến dung mạo cao quý có thêm mấy phần yêu mị.

“Nhưng ta còn có chuyện càng vui vẻ hơn.”

Linh Lung công chúa nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, cười nói: “Đó chính là ta quen biết phò mã, mặc dù thời gian chung đụng với phò mã không nhiều, nhưng ta cảm thấy, mỗi thời khắc ta ở bên cạnh ngươi, đều rất vui vẻ.”

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, vẽ mấy vòng trên ngực Sở Cuồng Nhân, hai mắt có chút mê ly nói: “Không biết phò mã, có từng động tâm với ta không?”

Nhìn Linh Lung công chúa say rượu trước mặt, trái tim Sở Cuồng Nhân không tự chủ được đập nhanh mấy nhịp, hắn bắt lấy cánh tay đối phương, sau đó một tay kéo đối phương vào trong ngực, khom người bế đối phương lên.

“A...”

Thân thể đột nhiên bay lên không trung, Linh Lung công chúa không khỏi kinh hô một tiếng.

Sở Cuồng Nhân nhìn Linh Lung công chúa trong ngực, khóe miệng hơi cong lên, cười nói: “Giờ phút này, ta rất động tâm.”

Linh Lung công chúa nghe vậy, đưa tay ôm cổ Sở Cuồng Nhân, tiến tới thổi khí bên tai hắn, nói: “Tối nay, lưu lại đi.”

“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ của ta.”

Sở Cuồng Nhân ôm Linh Lung công chúa đến trên giường.

Đưa tay cởi áo nới dây lưng.

Nhưng lúc cởi hoàng bào của nàng, Sở Cuồng Nhân cảm thấy phiền muộn, “Sao hoàng bào này lại phiền toái như vậy, một kiện lại thêm một kiện.”

“A, phò mã gấp vậy sao?”

“Gấp chết ta rồi.”

Một phen nỗ lực, hoàng bào dần rút đi.

Ngay sau đó, bức rèm che gió khẽ động, giường vang lên tiếng kẽo kẹt.

Tiếng thở gấp không ngừng vang lên bên tai.

Đại chiến trận này lại đến trận khác...

Từ một lần đến hai lần, lại ba lần...

Thẳng đến lúc chân trời hửng sáng.

“Công chúa, đại điển đăng cơ sắp bắt đầu rồi.”

Ngoài cửa, truyền đến giọng nói của tỳ nữ.

Linh Lung công chúa mơ màng tỉnh lại, nhìn Sở Cuồng Nhân vẫn ngủ say bên cạnh, lộ ra ý cười, nàng đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, giống như chạm đến chỗ đau nào đó, lông mày nhăn lại.

Sau đó nàng nghĩ đến cái gì, nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân ngủ trên giường, hơi đỏ mặt, thầm nói: “Người này cũng không biết tiết chế một chút.”