← Quay lại trang sách

Chương 355 Cửu Anh thôn phệ tộc Cửu Đầu, lấy tính mạng của hai vị thì như thế nào

“Gầm...”

Theo một tiếng hét dài, hung sát chi khí gào thét mà ra.

Trong tộc Cửu Đầu, tất cả mọi người cảm giác được cỗ khí tức này, đám người tộc trưởng tộc Cửu Đầu vô cùng cuồng hỉ, cuồng nhiệt nhìn về phía Hắc Chiểu trạch.

“Thành công, thiếu chủ thành công khôi phục Cửu Anh Thánh Chủ!”

“Ha ha, quá tốt rồi.”

“Ngày huy hoàng của tộc Cửu Đầu ta sắp đến.”

Ánh mắt của mọi người trong tộc Cửu Đầu cuồng nhiệt nhìn về phía xa, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống, không ngừng lễ bái về phía Cửu Anh.

Sở Cuồng Nhân ở một bên thấy vậy, rất thờ ơ.

“Xem ra ta đã chậm một bước, để Cửu Anh sống lại, từ cỗ khí tức này phán đoán, đúng là không tầm thường, tiếp cận Thánh Vương sao?”

Sở Cuồng Nhân thầm nói.

Một lát sau, cỗ hung sát chi khí kia càng ngày càng tới gần bọn họ.

Tộc trưởng tộc Cửu Đầu dẫn người vội vàng xông ra ngoài bộ lạc, đồng loạt quỳ trên mặt đất, chuẩn bị cung nghênh Cửu Anh Thánh Chủ của bọn họ.

Chỉ thấy nơi xa, một bóng đen to lớn chậm rãi đi tới.

Bóng đen kia là một đầu đại xà mọc ra chín cái đầu, thân dài hơn ngàn trượng, vảy màu đen, cái đầu dữ tợn, mắt đỏ như máu, tản ra vô tận hung sát chi khí...

Đối với đám người tộc trưởng tộc Cửu Đầu, Cửu Anh vô cùng uy nghi, thần thánh, khiến bọn họ không nhịn được sùng bái từ nội tâm!

“Cung nghênh Thánh Chủ!”

“Cung nghênh Thánh Chủ!”

Đám người tộc trưởng tộc Cửu Đầu quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

Mà ánh mắt của Cửu Anh lại lộ ra nghi hoặc.

Đây là tình huống gì vậy?

Đám đồ ăn này còn tự mình bày lên bàn sao?!

“Hắc hắc, vậy ta không khách khí nữa!”

Cửu Anh cười hắc hắc, trong ánh mắt cuồng nhiệt của đám người tộc trưởng tộc Cửu Đầu, hắn ta há miệng rộng, cắn về phía đám người tộc Cửu Đầu đang quỳ gối.

Lượng lớn huyết dịch và nội tạng bắn ra tung tóe...

Trên người tộc trưởng tộc Cửu Đầu bị huyết dịch bắn lên, một màn trước mắt khiến ông ta ngây ra, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Mãi đến bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ông ta mới nhận ra tình huống bây giờ, Cửu Anh, đang thôn phệ tộc nhân của ông ta!

“Ha ha, ăn ngon ăn ngon.”

“Rất lâu rồi không ăn vui vẻ như vậy.”

Chín cái đầu của Cửu Anh không ngừng duỗi ra, một đám người của tộc Cửu Đầu bị hắn ta cắn nát, nuốt vào trong bụng, mà lúc này, bụng ông ta phát ra hồng quang nhàn nhạt, trong chiếc vảy màu đen hiện ra từng tia sương máu.

Cửu Anh đã mấy vạn năm không được tẩm bổ, thân thể như gỗ khô, thời khắc này hắn ta đang thôn phệ huyết nhục, khôi phục lực lượng.

Trong khoảnh khắc, chín cái đầu hóa thành địa ngục trần gian, vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, gào lên đau xót, tiếng khóc vang lên không dứt.

Tất cả mọi người đều bị tuyệt vọng bao phủ.

Không phải sợ hãi với tử vong.

Mà là tuyệt vọng khi tín ngưỡng sụp đổ!

Tất cả người trong tộc Cửu Đầu không ngờ, Thần linh bọn họ thờ phụng, sau khi thức tỉnh lại làm chuyện này với bọn họ.

Bọn họ coi Cửu Anh là thần, mà Cửu Anh lại coi bọn họ là lương thực!

“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy...”

Tộc trưởng tộc Cửu Đầu không thể tin nhìn một màn trước mắt.

Ông ta nhìn Cửu Anh đang điên cuồng thôn phệ lấy tộc nhân của mình, hai mắt đỏ thẫm, vọt tới trước mặt đối phương, lớn tiếng chất vấn: “Thánh Chủ, vì sao ngươi lại làm vậy với chúng ta, vì sao?!”

Đáp lại ông ta, chính là cái miệng to như chậu máu của Cửu Anh.

Tộc trưởng tộc Cửu Đầu chật vật né tránh, lúc ông ta còn muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tăm tối, như tiến vào một cái huyệt động ẩm ướt, bốn phía đều là dịch nhờn.

Sau đó, một cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến, ông ta đã không còn tri giác.

Mà trong mắt những người khác, tộc trưởng tộc Cửu Đầu đã tránh thoát một cái đầu của tộc Cửu Anh, nhưng lại bị một cái đầu khác nuốt vào.

Hai cái đầu của Cửu Anh nhìn nhau.

“Vừa rồi tên gia hỏa kia nói cái gì?”

“Không biết.”

“Mặc kệ hắn, ăn no bụng trước lại nói.”

Cửu Anh không để ý nữa, chín cái đầu tiếp tục vung vẩy, thôn phệ người của tộc Cửu Đầu đang hốt hoảng chạy trốn.

Lúc này, một đạo chưởng khí xen lẫn nước mưa từ cách đó không xa oanh đến, đập vào một cái đầu của Cửu Anh.

Cái đầu kia bị đánh ngoẹo đi, nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy một lão giả mặc áo vải, đang phẫn hận và tuyệt vọng nhìn mình.

“Thánh Nhân?!”

“Hắc hắc, bắt đầu ăn món càng mỹ vị hơn.”

Cửu Anh không thèm để ý.

Cái đầu bị đánh trúng chỉ lung lay một chút, trúng một chưởng của Thánh Nhân, căn bản cũng không bị thương tổn quá lớn.

Nhục thân bực này khiến hai mắt Sở Cuồng Nhân đứng cách đó không xa tỏa sáng.

“Quái vật, đi chết đi!”

Thánh Nhân tộc Cửu Đầu giận dữ hét lên, một chưởng nối tiếp một chưởng, không ngừng oanh ra, trộn lẫn với nước mưa, có khi còn xen lẫn với hỏa diễm.

Cửu Anh am hiểu thao túng thủy hỏa, mà trong cơ thể người của tộc Cửu Đầu nắm giữ một tia huyết mạch của Cửu Anh, phần lớn cũng tu hành pháp môn liên quan tới thủy hỏa.

Chưởng khí thủy hỏa liên tiếp nện trên người Cửu Anh, uy lực của mỗi chưởng đủ để khai sơn phá sông, nhưng mười mấy chưởng đánh ra, chỉ khiến lân phiến của Cửu Anh bị phá nát, lưu lại vết thương ngoài da, căn bản không thể tạo thành thương tổn thực chất.

Tình cảnh này, khiến Thánh Nhân tộc Cửu Đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy trên một cái đầu của Cửu Anh có một người đang đứng, trên người mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, chính là Lê Trạch.

Nhìn thấy hắn ta, trong mắt Thánh Nhân tộc Cửu Đầu hiện lên một chút hi vọng, lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, nhanh, nhanh ngăn cản con quái vật này!”

Không ngờ, Lê Trạch lại lạnh lùng nhìn ông ta một cái, “Tại sao muốn ngăn cản, Cửu Anh vừa mới khôi phục, cần lượng lớn tinh hoa huyết nhục để khôi phục lực lượng, không phải các ngươi đều kính hắn như thần sao? Đã như vậy, vì Thần Linh hiến tế huyết nhục thì đáng là gì?”

Trên mặt Thánh Nhân tộc Cửu Đầu hiện lên vẻ không thể tin được, “Thiếu chủ, sao ngươi có thể nói ra những lời này, ngươi, ngươi cũng là người của tộc Cửu Đầu a!”

“Phải thì như thế nào, nói thật, ta đã sớm rời khỏi tộc Cửu Đầu, những năm nay vẫn luôn ở Sơn Hải Khuyết, không có bao nhiêu cảm tình với các ngươi, mạng của các ngươi không hề quan trọng bằng đại nghiệp của ta!”

Lê Trạch vô tình nói.

“Ngươi, tên súc sinh này!”

Thánh Nhân của tộc Cửu Đầu giận dữ.

Vẻ mặt Lê Trạch lạnh lẽo, sau đó chậm rãi giơ tay lên, một cỗ đạo vận vô cùng kinh khủng hội tụ trong lòng bàn tay hắn ta, sau đó oanh ra, hóa thành một đầu hư ảnh hung thú vô cùng dữ tợn trong hư không.

Dưới cỗ lực lượng này, Thánh Nhân tộc Cửu Đầu vốn dĩ đối đầu với Cửu Anh mà tiêu hao lượng lớn linh lực, căn bản không có sức chống cự.

Phốc...

Ông ta bị lực lượng này đánh trúng, phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Cửu Anh thấy thế trực tiếp đưa đầu ra, há miệng nuốt vào, sau khi ăn vị Thánh Nhân này vào, khí tức của hắn ta cường hãn hơn một chút, trên người tràn ngập từng tia sương máu cũng càng thêm nồng đậm.

Chỉ chốc lát, hơn phân nửa tộc Cửu Đầu đã bị Cửu Anh ăn gần hết, mà vẫn Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng chậm rãi đi ra, nhìn đầu Đại Xà và Lê Trạch trước mắt.

Lê Trạch cũng chú ý tới hai người, “Ha, khí tức này không thể coi thường, cộng thêm tướng mạo khí chất và thanh kiếm kia, nếu ta không đoán sai, ngươi chính là Sở Cuồng Nhân.”

“Không sai.”

“Ngươi vì Cố Trường Ca mà đến.”

“Đúng vậy.”

“Ngươi tới chậm rồi, tên kia đã bị Cửu Anh ăn, đoán chừng bây giờ đã tiêu hóa hết rồi.” Lê Trạch nói.

“Thật không, vậy đúng là đáng tiếc.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Sở Cuồng Nhân lại không có chút tiếc hận nào, hắn nhìn Lê Trạch và Cửu Anh, bất đắc dĩ nói: “Ta tới tìm Cố Trường Ca và Cửu Anh Châu, nhưng bây giờ xem ra, hai thứ này ta đều không thể tìm được nữa, dù sao ta cũng phải nghĩ biện pháp trở về giao nộp.”

“Không bằng, lấy tính mạng của hai vị đi, như thế nào?”