Chương 368 Thiên Hạ Hành Tẩu thay nhau đăng tràng, trừ ta ra, còn có thể là ai
“Đốt sách giấu đế...” Sở Cuồng Nhân thầm lặp lại một lần, trên mặt cũng lộ ra vẻ trào phúng, “Nơi không biết? Theo ta thấy, không bằng đổi tên thành nơi không biết xấu hổ thì hay hơn.”
Đế giả, là tu hành đỉnh phong, mỗi vị Đế giả sinh ra đều nhận được vô tận vinh diệu, sự tích của bọn họ vốn nên được lưu truyền trên thế gian, được hậu thế chiêm ngưỡng, chỉ rõ phương hướng tu hành cho nhân thế.
Nhưng những nơi không biết này lại vì những thứ còn chưa biết hư thực, vì tư dục của bản thân, khiến vinh diệu của các vị Đế giả bị phủ bụi, khiến tu sĩ hậu thế biết rõ có Đế, lại không biết Đế thế nào?
Thời đại mạt pháp không người thành đế, đây là gông xiềng của Thiên Đạo.
Nơi không biết đốt sách giấu đế, chính là tạo dựng một cái lồng chim cho tu sĩ hậu thế, người hậu thế bị vây khốn trong lồng chim, không thấy vinh diệu của Đế giả, không biết Đế giả có thể làm gì, không biết Đế giả thành đế như thế nào...
“Nơi không biết xấu hổ?”
“Ha ha, cái tên này không tệ.”
Thiên Cơ Tử nghe vậy sững sờ, sau đó cười ha ha, ông ấy nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lóe lên dị sắc, “Cho dù đại tranh chi thế, muốn thành đế vẫn vô cùng khó khăn, nhưng nơi không biết có truyền thừa Đế giả trong tay, trước đây, có thể chắc chắc Đế giả sẽ được đản sinh ra trong đám người bọn họ.”
“Nhưng Sở tiểu hữu, ngươi là ngoại lệ, ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi hung hăng đánh mặt những nơi không biết này, để bọn họ biết, cho dù bọn họ đã đốt sách giấu đế, khiến chúng sinh ngu muội không biết đến đế, nhưng vẫn có người có thể đánh vỡ lồng chim, chứng đạo xưng đế!!”
Thiên Cơ Tử là đệ nhất Thần Toán đương đại, ông ấy đã sớm tính được đại tranh chi thế này, cơ hội thành đế vốn do những nơi không biết kia một mực chưởng khống, nhưng bây giờ, lại xuất hiện một dị số không thể phỏng đoán.
Chuyện đã phát triển ngoài dự liệu của ông ấy.
Chuyện này khiến Thiên Cơ Tử cảm thấy vô cùng thú vị, mà bản thân ông ấy cũng không có cảm tình gì với những nơi không biết kia, xuất hiện tình huống này, ông ấy cũng vô cùng vui vẻ.
“Thiên hạ có Sở Cuồng Nhân ta, ai dám xưng đế chứ?!”
Sở Cuồng Nhân cười ha ha một tiếng, bóng người hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở phía xa, bay về phía Thiên Vũ Phong.
...
Huyền Vũ vực, Thiên Vũ Phong.
Sau khi Thiên Hạ Hành Tẩu Lăng Tiêu của Cửu Tiêu Thiên thiết lập lôi đài ở đây, nơi đây đã trở thành nơi phong vân tụ hội.
Vô số thiên kiêu, từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Thậm chí ngay cả các Thánh Nhân cũng vô cùng chú ý.
Thiên Vũ Phong, người đông tấp nập.
Mà trên đỉnh núi, có một người ngạo nghễ mà đứng.
Người này tóc đen bay lượn, thân hình thẳng tắp, trong tay cầm một cây trường thương màu đen, người và thương, dường như hòa thành một thể, một cỗ khí tức vô cùng sắc bén lưu chuyển trên người, giống như muốn đâm rách chân trời!
Hắn ta chính là vị Thiên Hạ Hành Tẩu đã thiết lập lôi đài lần này, Thiên Hạ Hành Tẩu của nơi không biết Cửu Tiêu Thiên... Lăng Tiêu!
Tên hắn ta là Lăng Tiêu, thương cũng là Lăng Tiêu, khí thế giống như phóng lên cao hơn!
“Người này chính là Lăng Tiêu, quả nhiên không tầm thường, nghe nói hắn ta mới nhập thế được tháng ba, nhưng số lượng thiên kiêu bị hắn ta đánh bại đã có hai chữ số rồi, chiến lực mạnh, còn kinh khủng hơn Thánh Nhân bình thường rất nhiều.”
“Thiên Hạ Hành Tẩu đều biến thái như vậy sao?”
“Thật không biết những nơi được gọi là nơi không biết làm sao có thể bồi dưỡng ra bọn họ, thật không thể tin được.”
“Cho tới nay, chúng ta vẫn luôn cho rằng thế lực lợi hại nhất chính là các đạo thống Thánh Nhân, không ngờ, trên thế giới còn cất giấu nhiều nơi không biết như vậy.”
Trên bầu trời, xung quanh các ngọn núi, vô số người tề tụ, nhìn Lăng Tiêu đứng trên đỉnh núi, không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Mà lúc này, có một đạo ánh kiếm màu xanh từ trong biển mây bay lượn đến, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, hóa thành một nam tử thanh niên mặc thanh y, xung quanh người có từng đạo kiếm khí sắc bén.
Nam tử này nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, đạm mạc nói: “Ngươi chính là người thiết lập lôi đài, buông lời khiêu chiến Thiên Hạ Hành Tẩu ở các nơi?!”
“Không sai, chính là ta.”
Lăng Tiêu nhìn nam tử thanh y ở trước mặt, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nói: “Kiếm khí như thế, nếu ta không đoán sai, ngươi là Thiên Hạ Hành Tẩu của Huyền Nguyệt lâu Lý Phù Bình, không biết ta nói có đúng không?”
“Có chút nhãn lực.”
Lý Phù Bình thản nhiên nói, thừa nhận đối phương nói đúng.
Bên hông hắn ta, một thanh trường kiếm keng một tiếng ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí xẹt qua Lăng Tiêu, nói: “Vậy, đến đánh đi.”
“Đừng nóng vội, chỉ có hai người chúng ta, còn chưa tận hứng.”
Lăng Tiêu cười nói.
Hắn ta vừa dứt lời, chân trời phía xa truyền đến một tiếng cười duyên, một nữ tử mặc áo đỏ, bay trên không trung mà đến, dung mạo tuyệt mỹ vũ mị khiến không ít nam tử động tâm.
“Là nàng, Phong Yêu Nhiêu.”
“Người này là Thiên Hạ Hành Tẩu của Vạn Hoa cốc, nàng cũng tới.”
“Không chỉ có Phong Yêu Nhiêu.”
Chỉ thấy sau khi Phong Yêu Nhiêu hiện thân, dường như chân trời còn có một đạo tinh quang lấp lóe, một đạo kiếm quang lướt đến, hóa thành một người thanh niên mặc áo đen.
Kiếm khí của hắn ta cực kỳ huyền diệu, không hề kém hơn Lý Phù Bình.
Khắp nơi chấn động.
Một đại hán đi đến Thiên Vũ Phong, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển, uy thế dồi dào tuyệt luân.
“Ha, Dạ Tâm của Thất Tinh cung, Quách Sơn của Bất Động phủ.”
Lăng Tiêu nhắc tên từng người vừa xuất hiện.
Lại một bóng người bay trên không trung mà đến, toàn thân tràn ngập chiến ý bá đạo và nóng rực, hai mắt nhìn thẳng Lăng Tiêu.
“Chiến Long của Chiến Vân cảnh, từ lúc chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lăng Tiêu thản nhiên nói.
Thoáng một cái đã có bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu đến, khiến người vây xem xung quanh vô cùng kích động, hưng phấn thảo luận.
“Sáu người, hiện tại đã có sáu vị Thiên Hạ Hành Tẩu đến, nếu đánh nhau, không biết sẽ kịch liệt cỡ nào.”
“Dựa theo quan sát của ta, ít nhất đám Thiên Hạ Hành Tẩu này đều có chiến lực Thánh Nhân cảnh, vô cùng khủng bố.”
“Còn ai, còn ai sẽ đến nữa?!”
Mặc dù rất nhiều Thiên Hạ Hành Tẩu không phải là Thánh Nhân, nhưng bọn họ lại có chiến lực có thể so sánh với Thánh Nhân, cộng thêm trong thời gian này, Thiên Hạ Hành Tẩu nhiều lần gây náo động, là chủ đề lớn nhất trên Thương Khung tinh.
Cho nên có thể nói, một màn trước mắt chính là cuộc thịnh hội lớn nhất đương đại.
Ong!
Hư không nổi lên gợn sóng.
Chỉ thấy trong hư không có một người thanh niên áo trắng đi ra, khí tức của thanh niên này cao như mây, phiêu miểu khó dò, khiến người ta không thể phỏng đoán.
“Ha, lại một người đến nữa.”
Lăng Tiêu nhìn đối phương, “Xin các hạ báo ra tính danh đi.”
“Phiếu Miểu Thiên, Tiết Chính.”
Thanh niên áo trắng Tiết Chính cười nhạt nói.
“Ha, thì ra là Thiên Hạ Hành Tẩu của Phiếu Miểu Thiên.”
Lăng Tiêu khẽ vuốt cằm.
Giờ phút này, nơi xa bỗng nhiên có kim quang lấp lóe, chỉ thấy trong kim quang, một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, chỗ đi đến, hư không ngưng tụ thành con đường giống như gạch vàng, huy hoàng đại khí.
“Gạch vàng trải đường, đây là người của Hoàng Kim thế gia.”
Lăng Tiêu nhìn về phía xe ngựa nói.
“Chính là Thiên Hạ Hành Tẩu của Hoàng Kim thế gia, Kim Bất Tuyệt!”
Bên trong xe ngựa truyền đến một giọng nói hùng hậu, một nam tử mặc trường bào do tơ vàng chế tạo thành, dùng đai vàng quấn quanh, đầu đội kim quan, bên hông treo một thanh trường kiếm hoàng kim đi ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có kim quang lấp lánh, hơi chói mắt.
“Thiên Hạ Hành Tẩu tỷ thí, làm sao có thể thiếu ta được?”
Một người thanh niên mặc áo xám lướt đến, quanh người phóng ra một cỗ khí xám kì lạ, chỗ đi đến, thảo mộc khô héo, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy hắn ta, lông mày mọi người cau lại, theo bản năng cảm thấy bài xích.
“Đây là Thiên Hạ Hành Tẩu của nhà nào?”
“A, khí tức này, tuyệt đối là của Tử Vong Thánh Điện.”
Thiên Hạ Hành Tẩu từ các nơi, thay nhau đăng tràng.
Mỗi người đều có thanh thế bất phàm.
Người vây xem thấy vậy, vô cùng hưng phấn.
“Ha ha, người tới không sai biệt lắm, vậy chúng ta hãy so một lần đi, xem ai mới là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu!!”
Lăng Tiêu cười ha ha một tiếng, tay cầm trường thương màu đen, khí thế như hồng thủy!
Hắn ta vừa dứt lời.
“Thiên hạ đệ nhất? Trừ ta ra, còn có thể là ai?!”
Trong tầng mây, truyền tới một giọng nói đạm mạc.
Ngay sau đó, một tiếng ầm ầm vang vọng, dường như thứ gì đó đang phá không mà đến!
Chỉ thấy một thanh cổ kiếm xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch cắm giữa đám người, kiếm khí dồi dào từ trên thân kiếm quét ngang ra, Thiên Hạ Hành Tẩu bốn phía đều bị kiếm khí này quét ra ngoài một trăm trượng!
Một bóng người mặc bạch y nhanh chóng hạ xuống, đứng trước mặt mọi người.
Mà trong nháy mắt, tâm tình của tất cả người xem đã đạt đến đỉnh phong.
“Đến rồi đến rồi, Sở Cuồng Nhân đến rồi!!”