← Quay lại trang sách

Chương 376 Đứng mũi chịu sào, như giẫm trên băng mỏng, Sở Cuồng Nhân bái phỏng Phiếu Miểu Thiên

“Bọn họ dám?!”

Sở Cuồng Nhân quát lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang.

Tiết Chính bên cạnh nhìn thấy, không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía, chẳng lẽ Sở Cuồng Nhân thật sự có năng lực ứng phó nơi không biết?

“Ngại quá, là tại hạ thất thố.”

Sở Cuồng Nhân thu liễm hàn ý, cười nhạt nói.

Hắn lớn lên vô cùng đẹp trai, lúc cười rộ lên khiến người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp, Tiết Chính thấy thế, trong lòng dừng một chút, cũng chầm chậm buông lỏng.

“Sở đạo hữu, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

“Được.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Trong lòng hắn âm thầm tự tán thưởng mình.

Xem ra vừa rồi hắn đã thành công hù dạo Tiết Chính, sau đó chắc chắn đối phương sẽ trở về bẩm báo Phiếu Miểu tông, đến lúc đó bọn họ sẽ phải kiêng kị hắn.

Hiện tại, Huyền Thiên tông, hoặc là Sở Cuồng Nhân có năng lực đối phó với nơi không biết sao? Nói thực, chuyện này vô cùng khó khăn.

Không ai rõ ràng nội tình của nơi không biết thế nào, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, chính là bọn họ còn mạnh hơn bất kì đạo thống Thánh Nhân nào mà Sở Cuồng Nhân từng biết...

Mấy năm qua, Huyền Thiên tông tiến bộ nhanh chóng, nhưng so với những nơi không biết có nội tình vài vạn năm thậm chí mười vạn năm này, vẫn có chênh lệch nhất định.

Liều mạng, khẳng định là không được.

Sở Cuồng Nhân dám trảm hóa thân linh niệm của Trường Nghiễm Thánh Vương, dám uy hiếp Huyền Hoàng Thần Cung, thật ra là hắn đang đánh cược!

Mà chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là nữ tử không đầu!

Lời hắn thả ra, để lộ ra tin tức mình có liên quan đế nữ tử không đầu, chính là đang đánh cược Huyền Hoàng Thần Cung sẽ kiêng kị đối phương, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, Huyền Thiên tông sẽ có thời gian tăng thực lực.

Trong tình huống lúc đó, hắn chỉ có thể làm như vậy!

Nếu hắn biểu hiện ra khiếp đảm hoặc chần chờ gì, hắn tuyệt đối có lý do tin tưởng, Huyền Hoàng Thần Cung thậm chí là những nơi không biết khác sẽ chèn ép Huyền Thiên tông.

Bởi vì Sở Cuồng Nhân tồn tại đã cản trở một đám người của nơi không biết tranh đoạt cơ hội thành đế!

“Hiện tại ta đứng mũi chịu sào, lúc nào cũng có thể là mục tiêu công kích.” Sở Cuồng Nhân nhìn về phía chân trời, ánh mắt thâm thúy.

Người ngoài đều thấy hắn phong quang vô hạn, uy phong bát diện, nhưng Sở Cuồng Nhân rõ ràng, hiện tại hắn như giẫm trên băng mỏng, nếu không cẩn thận, bản thân hắn và Huyền Thiên tông sẽ vạn kiếp bất phục!

Nhưng hắn, đã không có đường lui!!

Đã như vậy, hắn dứt khoát thẳng tiến không lùi, thử đánh cược với những nơi không biết kia đi.

...

Rất nhanh, Sở Cuồng Nhân liền đi theo Tiết Chính đến trước một ngọn núi.

Phiếu Miểu Thiên, thật ra là một bí cảnh, là bí cảnh lúc nào cũng có thể di động, hư vô mờ mịt, khó mà tìm kiếm.

Cũng chỉ có người của Phiếu Miểu Thiên môn mới có thủ đoạn tìm kiếm.

“Mở!”

Chỉ thấy Tiết Chính xuất ra một cái ngọc lệnh ném lên không trung, ngọc lệnh phun toả hào quang, mở ra một cái thông đạo không gian.

“Sở đạo hữu, mời.”

“Mời.”

Hai người đi vào trong thông đạo không gian, đến Phiếu Miểu Thiên.

Vừa tiến vào trong, đập vào mắt chính là một mảng lớn sương mù lượn quanh sơn mạch, các nơi trong sơn mạch mọc đầy kỳ hoa dị thảo, chim quý thú lạ.

“Nơi này chính là Phiếu Miểu Thiên, quả nhiên giống như Tiên cảnh.”

Sở Cuồng Nhân tán thưởng nói.

“Sở đạo hữu quá khen rồi.” Tiết Chính cười nói.

Sau đó, hắn ta dẫn theo Sở Cuồng Nhân tiến về hòn núi chính của Phiếu Miểu Thiên, dọc theo con đường này cũng gặp không ít đệ tử của Phiếu Miểu Thiên.

Theo quan sát của Sở Cuồng Nhân, đám đệ tử của Phiếu Miểu Thiên đều là thiên tài đỉnh phong, tùy tiện xuất ra một người, thả ở bên ngoài cũng là đệ tử chân truyền thậm chí là Đạo Tử của các đạo thống Thánh Nhân.

“Tiết sư huynh.”

Một nữ đệ tử đi tới, hành lễ với Tiết Chính.

Nàng có chút hiếu kỳ nhìn Sở Cuồng Nhân.

Làm Thiên Hạ Hành Tẩu của Phiếu Miểu Thiên, trong đám đệ tử, Tiết Chính có uy vọng rất cao, lúc này thấy hắn ta dẫn người ngoài trở về, đều rất hiếu kì.

“Tiết sư huynh, vị đạo hữu này là ai vậy?”

Nữ đệ tử này nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra mấy phần mê ly, chỉ cảm thấy nam tử trước mặt vô cùng đẹp mắt, đẹp hơn tất cả mọi người mà nàng đã gặp, bao gồm cả Tiết Chính sư huynh.

“Tại hạ là Sở Cuồng Nhân, hữu lễ.”

“Xin chào Sở đạo hữu, ta là Thải Vân, Sở đạo hữu đến Phiếu Miểu Thiên ta làm khách sao?” Nữ đệ tử Thải Vân nhiệt tình hỏi.

“Cũng gần như thế.”

“Vậy Sở đạo hữu sẽ ở lại mấy ngày, trong Phiếu Miểu Thiên ta có rất nhiều nơi vui chơi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem một chút.”

“Vậy làm phiền rồi.”

Bên cạnh, khóe miệng Tiết Chính không khỏi co quắp hai lần, hắn ta cảm thấy vị trí Đại sư huynh Phiếu Miểu Thiên này của mình bị bỏ qua rồi.

Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân một chút, tâm lý có chút chua.

Không phải lớn lên đẹp trai hơn ta một chút thôi sao?

Có cần nhiệt tình với hắn như vậy không?

Không chỉ Thải Vân, Tiết Chính còn chú ý tới, không biết từ lúc nào, xung quanh đã có không ít đệ tử.

Hơn nữa phần lớn đều là nữ tử, cả đám đều nhìn Sở Cuồng Nhân, hai mắt phát sáng, có người còn nuốt nước miếng.

Không biết còn tưởng rằng một đám sài lang cực đói gặp được cừu non.

“Trên đời này lại có nam nhân đẹp như vậy?”

“Ta vốn cho rằng Tiết Chính sư huynh đã là công tử văn nhã, không ngờ trên thế giới này vẫn còn người đẹp hơn hắn.”

“Hắn là ai vậy?”

“Nhiều năm như vậy, Phiếu Miểu Thiên vẫn không có khách nhân tới, chẳng lẽ là đệ tử Tiết sư huynh mang về, mới gia nhập Phiếu Miểu Thiên sao?”

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, nếu hắn là tiểu sư đệ, chắc chắn mỗi ngày ta sẽ đến chỉ đạo hắn tu hành.”

Nhìn một đám nữ tử nhiệt tình, đám nam tu lại có chút ghen ghét.

Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo một chút không tốt.

Nhưng nhìn một chút, bọn họ phục rồi.

“Móa, trên đời này lại có nam nhân đẹp mắt như vậy, nếu ta là nữ, cũng muốn ngủ với hắn a.”

“Kỳ thật, ta cảm thấy, là nam hay nữ đều không quan trọng, quan trọng là ta thích người lớn lên đẹp.”

“Cút.”

Tiết Chính nghe thấy tiếng nghị luận của đám đệ tử bốn phía, chỉ cảm thấy giá trị nhan sắc của Sở Cuồng Nhân còn kinh khủng hơn tu vi của hắn.

“Được rồi, Thải Vân, vị này là khách của chưởng môn, chúng ta còn phải đi gặp chưởng môn, không hàn huyên với ngươi nữa.”

Tiết Chính nói.

“Khách của chưởng môn?”

Thải Vân sững sờ, không phải khách của chưởng môn đều là tồn tại từ Thánh Nhân trở lên, tất cả đều có một đống tuổi sao?

Tiểu ca ca còn trẻ lại đẹp như vậy, sao lại dính líu đến lão già nát rượu như chưởng môn chứ?

Đương nhiên, những lời này nàng không dám nói ra.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung, Tiết Chính đã dẫn Sở Cuồng Nhân rời đi, đến một cung điện trên đỉnh núi.

Trong cung điện, có mấy lão giả ngồi đó, ở giữa là một lão giả mặc lam bào màu trắng, tay cầm một cây phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người này chính là chưởng môn của Phiếu Miểu Thiên, Vân Đào đạo nhân.

Tu vi giống như Trường Nghiễm Thánh Vương, cũng là Thánh Vương.

Khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, hai mắt Vân Đào đạo nhân tỏa sáng, cười nhạt nói: “Sở tiểu hữu tới Phiếu Miểu Thiên chơi, đúng là rồng đến nhà tôm a.”

Mấy lão giả khác nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt khác nhau.

Thật ra bọn họ đều không thù không oán với Sở Cuồng Nhân, nhưng sự tồn tại của đối phương đã ảnh hưởng đến những nơi không biết tranh đoạt đế cơ, chuyện này khiến bọn họ không có nhiều cảm tình với Sở Cuồng Nhân.

Nhưng đối phương đến bái phỏng Phiếu Miểu Thiên, cũng không có hành động bất thường gì, tự nhiên bọn họ cũng không thể làm gì đối phương.

“Bái kiến Vân Đào đạo hữu.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.