Chương 377 Phiếu Miểu Thiên làm khó dễ, nghe không tệ a
“Bái kiến Vân Đào đạo hữu.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng nói, mà nghe thấy hắn xưng hô như vậy, Vân Đào đạo nhân và mấy lão giả còn lại cau mày, nhất là đám lão giả kia, trong lòng càng thêm bất mãn với Sở Cuồng Nhân.
Bởi vì Sở Cuồng Nhân chỉ là tồn tại dưới Thánh Nhân.
Còn Vân Đào đạo nhân lại là một vị Thánh Vương.
Không nói đến cảnh giới chênh lệch, chỉ số tuổi, Sở Cuồng Nhân có sống thêm mấy trăm năm, cũng chỉ bằng số lẻ của Vân Đào đạo nhân mà thôi.
Vậy mà hắn lại dùng xưng hô với người cùng thế hệ?!
Sở Cuồng Nhân, làm sao dám?
“Hừ, đạo hữu cũng có thể gọi bậy, không có quy củ.”
Một lão giả không khỏi hừ nhẹ một tiếng nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, liếc đối phương một chút, “Thế nào, Vân Đào đạo hữu là Phiếu Miểu Thiên chi chủ, ta là Huyền Thiên tông chi chủ, ta gọi hắn một câu đạo hữu, có chỗ nào không hợp lý sao? Chẳng lẽ, các hạ cho rằng Huyền Thiên tông thấp hơn Phiếu Miểu Thiên một đầu?!”
Dù sao hắn cũng nhìn ra, mấy người kia không có hảo cảm với hắn, mà hắn, đương nhiên sẽ không tận lực nịnh nọt đối phương, nếu đã bất mãn với nhau, vậy hắn cũng không thèm để ý, khiến đối phương ghét mình hơn.
“Ngươi, ngươi…”
Nghe hắn nói vậy, lão giả kia lại á khẩu không trả lời được.
Ông ta không phản bác được.
“Vô lễ!”
Lão giả kia tìm không ra lời phản bác, tức giận đến phất tay áo.
Vân Đào đạo nhân thấy vậy, nói: “Tam trưởng lão, trước mặt khách quý đừng mất lễ nghĩa, Sở đạo hữu nói cũng không sai, hắn và ta cùng chấp chưởng một đạo thống, xưng hô ngang hàng, cũng không có gì không thể.”
Ông ta tự giác sửa từ Sở tiểu hữu thành Sở đạo hữu, nghe ông ta nói vậy, các trưởng lão khác có ý kiến cũng không tiện nói gì.
“Được rồi, không nói lời khách sáo nữa, lần này ta đến Phiếu Miểu Thiên, chính là muốn trao đổi Thiên Tinh Ngọc Tủy với Phiếu Miểu Thiên, không biết Vân Đào đạo hữu nghĩ thế nào?” Sở Cuồng Nhân đi thẳng vào vấn đề.
“Muốn Thiên Tinh Ngọc Tủy, không phải việc khó, nhưng không biết Sở đạo hữu muốn dùng cái gì trao đổi với chúng ta?” Vân Đào đạo nhân nói.
“Hai trăm triệu thượng phẩm Linh thạch, đối lấy ngàn cân thượng phẩm Thiên Tinh Ngọc Tủy!”
Sở Cuồng Nhân nhàn nhạt nói ra điều kiện của mình.
Lúc đến đây, Sở Cuồng Nhân điều tra qua, theo giá thị trường, một cân thượng phẩm Thiên Tinh Ngọc Tủy khoảng một trăm ngàn thượng phẩm Linh thạch.
Hắn ra giá cả, đã là gấp đôi giá thị trường.
“A, Sở đạo hữu cảm thấy Phiếu Miểu Thiên chúng ta thiếu linh thạch sao?” Vân Đào đạo nhân cười nhạt nói.
“Vậy Phiếu Miểu Thiên muốn cái gì?”
“Đế thuật của các hạ…”
Vân Đào đạo nhân còn chưa nói hết, Sở Cuồng Nhân đã quay người rời đi.
Vân Đào đạo nhân không ngờ đối phương lại có hành động này, nhất thời ngây ngẩn cả người, đợi đến khi đối phương đi tới cửa, mới lên tiếng ngăn cản, “Sở đạo hữu chờ một lát, làm ăn nha, chúng ta có thể bàn lại.”
“Sinh ý coi trọng thành ý, nhưng ta không nhìn thấy chút thành ý nào của Phiếu Miểu Thiên cả, dùng một môn đế thuật trao đổi ngàn cân Thiên Linh Ngọc Tủy? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
Một môn đế thuật trân quý cỡ nào?
Ngoại trừ nơi không biết, ở ngoại giới, tìm trong tất cả các đạo thống Thánh Nhân cũng chưa chắc đã tìm ra một môn đế thuật hoàn chỉnh.
Pháp môn như vậy, chính là bảo vật vô giá!
Đừng nói ngàn cân Thiên Tinh Ngọc Tủy, đến một trăm ngàn cân cũng không đổi được!
“A, tại hạ chỉ nói đùa thôi, Sở đạo hữu đừng nóng giận.” Vân Đào đạo nhân cười nói, hiện tại bọn họ có cơ hội nghiền ép Sở Cuồng Nhân, làm sao ông ta có thể tùy tiện buông tay được.
Đương nhiên, ông ta cũng biết muốn một môn Đế thuật là quá mức.
Nhưng nếu không có được đế thuật, bọn họ cũng có thể lấy các khác.
“Như vậy đi, một tỷ cân thượng phẩm Linh thạch, thế nào?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Đào đạo nhân vẫn quyết định muốn linh thạch, dù sao linh thạch cũng giống như tiền trên Thương Khung tinh, có nhiều hơn cũng không không ngại.
Cái khác, Phiếu Miểu Thiên cũng cũng không thiếu.
Trên người Sở Cuồng Nhân có mấy thứ bọn họ muốn, nhưng mấy cân Thiên Tinh Ngọc Tủy cũng không đổi nổi, Sở Cuồng Nhân cũng sẽ không đổi.
“Một tỷ cân thượng phẩm Linh thạch, ngàn cân thượng phẩm Thiên Tinh Ngọc Tủy, Vân Đào đạo nhân tính toán thật tốt, thật sự cho rằng linh thạch của Huyền Thiên tông là do gió thổi đến sao?” Sở Cuồng Nhân hừ lạnh một tiếng nói.
Gấp mười lần giá thị trường!
Hành động này giống như đi cướp đoạt vậy!
“Sở đạo hữu, đây là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta, nếu ngươi không đổi, vậy rời đi đi, nhưng tại Thương Khung tinh, muốn tìm được số lượng Thiên Tinh Ngọc Tủy như thế, rất không dễ dàng.” Vân Đào đạo nhân bình chân như vại nói.
Đầu cơ kiếm lợi.
Đây cũng là lý do Vân Đào đạo nhân có tự tin như thế.
Sở Cuồng Nhân cắn răng, trong lòng mắng vài tiếng lão già thối.
Nhưng Thiên Tinh Ngọc Tủy vô cùng quan trọng với hắn, cũng là tài liệu quan trọng bố trí Vân Hải Kinh Kỳ Trận, vật này, không thể sai sót.
Thậm chí muốn hắn dùng đế thuật trao đổi cũng không phải không được.
Hắn vừa phất tay áo rời đi chỉ là làm dáng một chút, chỉ có thể nói, Vân Đào đạo nhân đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Thiên Tinh Ngọc Tủy đối với hắn rồi.
“Tốt, một tỷ thì một tỷ!”
Sở Cuồng Nhân nghiến răng nghiến lợi, giả bộ như một vô cùng tức giận nói.
Dùng một tỷ linh thạch trao đổi, dù sao cũng tốt hơn dùng đế thuật trao đổi, cùng lắm sau này hắn lại tìm cơ hội vơ vét của các đạo thống khác là được.
“A, vậy thì tốt, ta sẽ sai người đi lấy hàng cho ngươi.”
Vân Đào đạo nhân nói.
Một lát sau, một tên đệ tử đến báo, “Bẩm chưởng môn, chúng ta chỉ còn không tới trăm cân thượng phẩm Thiên Tinh Ngọc Tủy.”
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân ngồi một bên, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy lãnh quang, Côn Ngô Kiếm bên hông cũng không nhịn được rung động.
Một cỗ kiếm chi đạo vận kinh khủng tràn ngập bốn phương tám hướng!
Một vài trưởng lão âm thầm líu lưỡi.
Trên trán đệ tử đến báo đổ mồ hôi lạnh, nhìn Sở Cuồng Nhân vô cùng tuấn mỹ kia, trong mắt lộ ra nồng đậm kinh hãi.
“Phiếu Miểu Thiên, đang đùa giỡn với ta sao?”
Sở Cuồng Nhân cười lạnh một tiếng nói.
“Sở đạo hữu chớ vội.”
Vân Đào đạo nhân vội vàng nói, sau đó nhìn về phía đệ tử kia, chất vấn: “Sao chỉ còn không đến trăm cân thượng phẩm Thiên Tinh Ngọc Tủy?”
Đệ tử kia run rẩy nói: “Bẩm chưởng môn, gần đây mấy vị Đạo Tử chăm chỉ tu hành, cho nên dùng Thiên Tinh Ngọc Tủy khá nhanh.”
Những nơi không biết vừa xuất hiện, đã muốn triệt để hiện thế.
Mà vì chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, các đệ tử của các thế lực không biết này cũng chăm chỉ tu hành, Thiên Tinh Ngọc Tủy là tài nguyên tu hành quan trọng chiến lược của Phiếu Miểu Thiên, mỗi đệ tử đều có được, cho nên dùng rất nhanh.
“Thì ra là thế.”
Vân Đào đạo nhân giật mình nói, sau đó ông ta nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, xin lỗi nói: “Sở đạo hữu, xin lỗi, ta cũng không ngờ chuyện lại như vậy.”
Sở Cuồng Nhân chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Giống như muốn nói, diễn, ngươi tiếp tục diễn đi.
Làm Phiếu Miểu Thiên chi chủ, ngươi lại không biết chuyện này?
Đây rõ ràng là đang muốn diễn cho hắn xem.
Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc Vân Đào đạo nhân muốn kết thúc chuyện này như thế nào, dù sao hắn không lấy được hàng, bọn họ cũng không thể cướp đoạt một tỷ thượng phẩm linh thạch của hắn được,
Vân Đào đạo nhân cũng sẽ không vì chuyện này mà khai chiến với hắn.
“Như vậy đi, mặc dù trong kho không còn Thiên Tinh Ngọc Tủy, nhưng trong Phiếu Miểu Thiên ta có một mỏ quặng Ngọc Tủy, chỗ đó có lượng lớn Thiên Tinh Ngọc Tủy chưa khai thác, đừng nói thượng phẩm, tuyệt phẩm đều có, vì biểu đạt áy náy của chúng ta, Sở đạo hữu đến đó lấy mấy ngàn cân nguyên thạch đi.”
“Mặc kệ mở ra Thiên Tinh Ngọc Tủy gì, tất cả đều thuộc về Sở đạo hữu, thế nào?” Vân Đào đạo nhân cười nhạt một tiếng nói.
Nghe thấy vậy, trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi động.
Nguyên thạch?
Nghe… Không tệ a!