Chương 393 Phù văn chi đạo hiển uy, tiến vào Đế Cung, hợp tung đánh cường
Phiếu Miểu Thiên Thánh Nhân có ấn tượng rất kém với Sở Cuồng Nhân.
Ngày xưa đối phương cầm rất nhiều tuyệt phẩm Ngọc Tủy, thậm chí là Thiên Tinh Nguyên của bọn họ đi, bọn họ đều hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương vào bụng.
Lúc này nhìn thấy đối phương ăn quả đắng, Phiếu Miểu Thiên Thánh Nhân vô cùng vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã phải thất vọng.
Bởi vì cho dù đối mặt với tình cảnh này, từ đầu đến cuối trên mặt Sở Cuồng Nhân cũng không lộ ra nửa phần bực bội, không vui.
Trên gương mặt không tỳ vết kia vẫn luôn bình tĩnh.
Nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy khóe miệng đối phương hơi cong lên, lộ ra nụ cười hững hờ.
“Gia hỏa này...”
Rất nhanh tâm trạng của Phiếu Miểu Thiên Thánh đã trở nên khó chịu.
Không chỉ ông ta, các Thánh Nhân khác cũng có cảm giác đánh vào bông, không hề chịu lực, có chút buồn bực.
Rõ ràng là bọn họ chiếm thượng phong, thành công ngăn cản Sở Cuồng Nhân tiến vào Đế Cung, nhưng vì sao luôn có cảm giác bọn họ mới là người thua thiệt vậy?
Sau khi nhìn thấy ánh mắt cổ quái của các tu sĩ vây xem, cảm giác biệt khuất kia càng thêm rõ ràng.
Từ ánh mắt mọi người, dường như bọn họ đọc hiểu cái gì.
Mười vị Thánh Nhân vây công một tên tiểu bối, còn không biết xấu hổ đắc ý?
Mười vị Thánh Nhân vây công một tên tiểu bối, lại không thể làm bị thương một cái lông của người ta, các ngươi không ngại khi nói mình là Thánh Nhân à?
“Mặc kệ, tóm lại chỉ cần ngăn cản Sở Cuồng Nhân tiến vào Đế Cung là được, còn lại, không cần để ý tới.”
Hắc Liễu Thánh Nhân thản nhiên nói, làm Thánh Nhân Ma Đạo, da mặt của ông ta còn dày hơn các Thánh Nhân khác nhiều, không hề có gánh nặng trong lòng khi một đám Thánh Nhân bọn họ vây công một mình Sở Cuồng Nhân.
“Ta nói, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện cái gì sao?”
Bỗng nhiên, Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nghe hắn nói vậy, mọi người cau mày lại, không biết hắn có ý gì.
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của bọn họ, Sở Cuồng Nhân lắc đầu, sau đó búng tay một cái.
Trong nháy mắt, trong hư không nổi lên một trận ba động kỳ dị.
Cỗ ba động này khiến sắc mặt đám Thánh Nhân thay đổi, lộ ra vẻ đề phòng, nhìn quanh bốn phía.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao lại có loại ba động này?”
Trong hư không, đột nhiên hiện ra từng đạo phù văn huyền diệu, có như kiếm, có như ngọn lửa, có như thú...
Các loại phù văn, lưu quang rực rỡ, vô cùng huyền diệu.
Tình cảnh này, khiến đám Thánh Nhân sợ ngây người.
“Phù văn, làm sao lại xuất hiện nhiều phù văn như vậy?!”
“Lúc nào thì tên gia hỏa này đã khắc hoạ đám phù văn kia, khốn khiếp, làm sao hắn làm được?!”
Các Thánh Nhân kinh hô không thôi, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết Sở Cuồng Nhân còn biết phù văn chi thuật!!
Hơn nữa, làm sao hắn lại biết phù văn chi đạo?!
Một đám Thánh Nhân không hiểu.
Mấy trăm ngàn tu sĩ vây xem càng không nghĩ ra.
“Chư vị, hưởng thụ đám phù văn này đi.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Hắn vừa nói xong, các loại phù văn khắc họa trong hư không ầm vang nổ tung, đủ loại năng lượng trùng kích vào đám Thánh Nhân.
Hỏa diễm chi lực, băng sương chi lực, kiếm khí, trọng lực...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu trời lưu quang rực rỡ, lộng lẫy chói mắt.
Đám Thánh Nhân không biết Sở Cuồng Nhân còn hiểu phù văn chi đạo, bị đánh đến trở tay không kịp, luống cuống ứng phó các loại phù văn.
“Tạm biệt.”
Sở Cuồng Nhân không tiếp tục chiến đấu với đám Thánh Nhân này nữa, thừa cơ hội bay vút về phía Đế Cung.
“Mơ tưởng!”
Thánh Nhân của Tử Vong Thánh Điện hét lớn một tiếng, đánh ra một chỉ về phía sau Sở Cuồng Nhân, tử khí kinh khủng hội tụ, hóa thành một đạo chỉ kình doạ người.
Nại Hà Chỉ!
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không quay đầu lại, lao về phía Đế Cung.
Ngay khi đạo chỉ kình kia sắp đánh tới người Sở Cuồng Nhân, một cái phù văn màu vàng hiện lên trên không trung, hóa thành một cái lồng ánh sáng màu vàng.
Ầm vang một tiếng, chỉ kình đánh nát lồng ánh sáng, nhưng cũng tán loạn rơi xuống, căn bản không thể gây thương tổn cho Sở Cuồng Nhân.
“Đáng giận!!”
Thánh Nhân của Tử Vong Thánh Điện chửi mắng một tiếng, “Tên gia hỏa này đã thiết lập hết lộ tuyến vào Đế Cung rồi, dọc đường còn bố trí phù văn phòng ngừa truy kích, đáng chết, sao hắn lại biết phù văn chi đạo chứ?”
Phù văn chi đạo vô cùng huyền diệu, toàn bộ Thương Khung tinh cũng không có mấy tu sĩ có thể tu phù văn chi đạo tu hành đến đại thành, Sở Cuồng Nhân còn trẻ tuổi, làm sao lại có trình độ phù văn cao thâm như vậy?
Mọi người không hiểu.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Cuồng Nhân tiến vào Đế Cung.
“Đáng hận!”
“Vậy đám thiên kiêu bên trong nên làm cái gì đây?!”
Đám Thánh Nhân đưa mắt nhìn nhau, so sánh với Sở Cuồng Nhân, đám thiên kiêu ở trong Đế Cung kia giống như một đám cừu nhỏ vậy.
Bây giờ, hổ vào bầy dê, ai có thể ngăn cản được?
“Haiz, chẳng lẽ đây là thiên mệnh sao?”
“Người thành đế thế này, nhất định là Sở Cuồng Nhân sao?!”
...
Càn Đế cung.
Là chỗ ở của Đế giả, nơi đây vẫn bị phong cấm trong hư không, cho đến hôm nay mới hiện thế, cho nên nơi đây cũng không quá cũ nát, ngược lại, vô cùng huy hoàng, hào hùng khí thế.
Đi vào Đế Cung, Sở Cuồng Nhân trực tiếp phát động Tầm Bảo Thuật.
Đủ loại tin tức bảo vật phản hồi lại.
Nhưng, lông mày hắn cau lại.
“Bảo vật không ít, nhưng phần lớn là bảo vật Thánh cấp, so với đám bảo vật Xà Thần cất giữ, những vật này không trân quý hơn, cũng không có tác dụng lớn với ta, nơi này không có bảo vật Đế cấp sao?”
Sở Cuồng Nhân nghĩ.
Bảo vật Đế cấp mới là thứ hắn muốn nhất.
Hắn lại dùng Tầm Bảo Thuật tìm một lần, nhưng vẫn không tìm được tung tích của bảo vật Đế cấp, trong mơ hồ, Tầm Bảo Thuật dường như chạm đến một tầng bích chướng kì lạ, bị bắn ngược trở về.
Hắn nhìn về phía nội cung, “Ha, là ở nơi đó sao?”
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ suy tư một hồi, sau đó bắt đầu hành động.
Hắn cảm giác được bích chướng là một tầng phong cấm chi lực, khả năng chưa tới thời cơ, cho nên nơi phong cấm còn chưa hiện thế.
“Thu các bảo vật khác trước.”
Sở Cuồng Nhân thầm nghĩ.
Mặc dù đám bảo vật Thánh cấp này không có trợ giúp lớn với Sở Cuồng Nhân, nhưng nói thế nào cũng là một khoản tư nguyên có giá trị không nhỏ.
Cầm về Huyền Thiên tông vẫn có tác dụng rất lớn.
...
Trong Càn Đế cung.
Một đám thiên kiêu đang tụ tập tại một mảnh dược điền.
Mảnh dược điền này có không ít bảo dược sinh trưởng, ngay cả bảo dược Thánh cấp vô cùng hiếm thấy ở bên ngoài, ở đây cũng có một đống lớn.
Không nói đến những bảo vật khác trong Đế Cung, chỉ một mảnh vườn thuốc này cũng đủ khiến 99% các đạo thống trên Thương Khung tinh điên cuồng rồi.
Các thiên kiêu đứng đây nhìn mảnh dược điền, ánh mắt hỏa nhiệt.
Nhưng phần lớn thiên kiêu đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì ở giữa mảnh dược điền này, có mười vị Thiên Hạ Hành Tẩu tụ tập lại, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đủ chấn nhiếp mọi người.
“Chúng ta phân chia đám bảo dược này, chư vị thấy thế nào?”
Phiếu Miểu Thiên Tiết Chính từ tốn nói.
“Thôi đi, phân chia thế nào chứ, nắm tay người nào lớn, thì người đó được nhiều nhất.” Huyền Hoàng Thần Cung Tiêu Lâm Thiên cười lạnh nói.
Trong đám thiên kiêu này, hắn ta có thực lực mạnh nhất.
Cho nên, hắn ta có tự tin rất lớn!
“Tiêu đạo hữu quả nhiên khí phách, nhưng một mình ngươi có thể ngăn cản được sức mạnh của tất cả chúng ta sao?” Lăng Tiêu từ tốn nói.
Lời vừa nói ra, đám Thiên Hạ Hành Tẩu còn lại cũng đưa ánh mắt nhìn phía Tiêu Lâm Thiên, trong mắt mơ hồ mang theo ý không tốt.
Thấy cảnh này, Tiêu Lâm Thiên cau mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, “Lấy nhiều khi ít, đây là phong phạm của các ngươi sao?!”
Lăng Tiêu nói: “Bây giờ chúng ta gọi là hợp sức đánh cường.”
“Cắt.”
Tiêu Lâm Thiên hừ nhẹ một tiếng.
Nếu đơn đả độc đấu, hắn ta không sợ bất kỳ người nào ở đây.
Nhưng phải đồng thời đối phó nhiều Thiên Hạ Hành Tẩu như vậy, dù mạnh mẽ như hắn ta, cũng rất khó giải quyết.