Chương 396 Ta cũng có một khối, Huyết Long Trảo của Viên Vô Đạo
Càn Đế cung hiện, đám người Tiêu Lâm Thiên nhao nhao lấy ngọc quyết ra, đối với tình cảnh này, bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dáng vẻ đám thiên kiêu còn lại lại không nghĩ ra.
“Haiz, nội tình những nơi không biết này thâm hậu, có lẽ bọn họ đã sớm biết chuyện Đế Cung sẽ hiện thế rồi.”
Một thiên kiêu của một đạo thống Thánh Nhân thở dài.
Bọn họ kém đám Thiên Hạ Hành Tẩu, không chỉ thiên tư, tư nguyên, còn có truyền thừa không biết bao nhiêu năm lịch sử kia nữa.
“Ha ha, Sở Cuồng Nhân, muốn vào Càn Đế cung cần ngọc quyết Càn Đế lưu lại mới có thể đi vào, không phải ngươi không biết chứ?”
Lúc này, Tiêu Lâm Thiên mở miệng đắc ý nói, cuối cùng hắn ta cũng tìm được một chuyện có thể khoe khoang trước mặt Sở Cuồng Nhân rồi.
Hắn ta cảm thấy, Sở Cuồng Nhân là thiên kiêu ngoại giới, chắc chắn cũng không biết chuyện Đế giả, đừng nói đến chuyện liên quan tới ngọc quyết.
Mà trong tay hắn, khẳng định không có ngọc quyết.
Nói cách khác, Sở Cuồng Nhân không thể vào Càn Đế cung!
Nghĩ đến đây, hắn ta vô cùng vui vẻ.
Không chỉ hắn ta, mấy vị Thiên Hạ Hành Tẩu Lăng Tiêu, Tiết Chính, Lý Phù Bình cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sở Cuồng Nhân khiến bọn họ có áp lực quá lớn.
Bọn họ thực sự không có năng lực cạnh tranh với Sở Cuồng Nhân.
Hiện tại tốt rồi, Sở Cuồng Nhân không vào Đế Cung được, cũng không có cách tranh đoạt cơ duyên Đế giả với bọn họ, bọn họ vẫn còn cơ hội.
“May mắn hắn không có ngọc quyết, nếu không...”
Lăng Tiêu đang nói, bỗng nhiên, khóe mắt hắn ta liếc thấy trong tay Sở Cuồng Nhân cầm một vật thể nào đó đang phát sáng.
Hình như đó là một khối... Ngọc quyết!!
Đám người Tiêu Lâm Thiên, Lăng Tiêu mơ hồ.
Bọn họ sững sờ nhìn khối ngọc quyết trong tay Sở Cuồng Nhân.
“Sao hắn lại có ngọc quyết?!!”
Mấy vị Thiên Hạ Hành Tẩu vừa nhìn thấy hi vọng, nhưng bây giờ lại cảm thấy tuyệt vọng, nhìn Sở Cuồng Nhân, khóc không ra nước mắt.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao khối ngọc quyết cuối cùng lại ở trong tay Sở Cuồng Nhân, rốt cuộc hắn có được từ đâu?”
“Vì sao lại như vậy...”
Phải biết, khối ngọc quyết này chỉ có tám khối mà thôi.
Mà đám người Tiêu Lâm Thiên đã có bảy khối, khối cuối cùng này ở trong tay ai không được, hết lần này tới lần khác rơi vào tay Sở Cuồng Nhân!
Chuyện này cũng quá trùng hợp đi!
Một đám thiên kiêu nhing đám người Tiêu Lâm Thiên, trên mặt tràn đầy thương hại.
“Cảm giác này, đoán chừng rất khó chịu đi.”
“Ai, ta hoài nghi Sở Cuồng Nhân có phải là con trai của Thiên Đạo không, làm sao chuyện gì tốt cũng bị hắn chiếm hết.”
“Chẳng lẽ hắn là thiên mệnh chi tử sao??”
“Sinh cùng một thời đại với người này, quá bi ai đi.”
Đám thiên kiêu lắc đầu cảm khái nói.
Mà Sở Cuồng Nhân cười mà như không cười nhìn Tiêu Lâm Thiên, nói: “Ngươi vừa nói cái gì, tiến vào Càn Đế cung cần ngọc quyết đúng không, ngươi nói có khéo hay không, chỗ ta đúng lúc có một khối.”
“Ngươi, ngươi...” Tiêu Lâm Thiên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ong...
Lúc này, trong hư không truyền đến một trận ba động khủng bố.
Chỉ thấy một chùm sáng màu đen đánh về phía Phong Yêu Nhiêu, trong chùm sáng kia ẩn chứa một cỗ ma khí âm u tĩnh mịch quỷ quyệt!
Phong Yêu Nhiêu nhất thời không kịp đề phòng, miễn cưỡng thôi động linh lực chống cự, nhưng vẫn bị trọng thương, bay ngược ra ngoài.
Mà ngọc quyết cũng tuột khỏi tay nàng, một bóng đen lướt qua hư không, bắt được ngọc quyết, sau đó nhanh chóng lao về phía Càn Đế cung.
Người này, là Hoàng Tuyền phủ Viên Vô Đạo!
“Đáng chết! Trả ngọc quyết đây!”
Phong Yêu Nhiêu biến sắc, đuổi theo.
Nhưng nàng bị Viên Vô Đạo đánh lén trọng thương, căn bản không đuổi kịp, ngay khi nàng lòng nóng như lửa đốt, một đạo lưu quang lướt qua người nàng, lao về phía Viên Vô Đạo, trong chớp mắt đã đuổi đến sau lưng đối phương.
Ngay khi Viên Vô Đạo phóng đến Càn Đế cung, mắt thấy sắp đi vào, lại cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ áp lực vô cùng kinh khủng, khiến hắn ta cảm thấy tim đập nhanh, không nói hai lời, vội vàng giơ tay đánh ra một chưởng.
Ma khí như thủy triều, điên cuồng tuôn ra!
Một kích này, uy lực cường hãn, chấn động hư không.
Nhưng lại bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đánh nát, sau đó bàn tay kia trực tiếp túm cổ Viên Vô Đạo, ném hắn ta ngược lại với phương hướng của Càn Đế cung, hung hăng ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy ầm một tiếng, hắn ta trực tiếp bị nện thành một cái hố lớn, từng đạo vết rách giống như mạng nhện lan tràn ra bốn phía.
Trong cái hố là Viên Vô Đạo vô cùng chật vật.
Hắn ta có chút hoảng sợ nhìn Sở Cuồng Nhân trên không trung.
Chính là đối phương đánh hắn ta xuống mặt đất.
Vốn dĩ hắn ta muốn cướp ngọc quyết của Phong Yêu Nhiêu, thừa dịp Sở Cuồng Nhân không chú ý xông vào Đế Cung, tranh đoạt phần cơ duyên Đế giả kia.
Nhưng không nghĩ tới, hắn ta đã đánh giá thấp Sở Cuồng Nhân.
Cho dù hắn ta bất ngờ ra tay, vẫn bị đối phương bắt được.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi cầm khối ngọc quyết kia của ta, ta không tìm ngươi đòi, hiện tại ta lấy ngọc quyết của người khác, ngươi cũng muốn ngăn cản sao?”
Viên Vô Đạo lớn tiếng chất vấn, đạo vận trên người sôi trào, ma khí lưu chuyển, cánh tay quấn băng vải tiêu tán ra khí vụ đỏ như máu, giống như muốn tránh thoát khỏi trói buộc nào đó.
“Ngươi muốn cầm ngọc quyết của ai, không liên quan gì đến ta, nhưng Thánh Nhân nhà ngươi không truyền lời của ta cho ngươi sao?”
“Lời gì?” Viên Vô Đạo sững sờ.
“Xem ra các ngươi thật sự không coi ta ra gì, nhưng được rồi, hiện tại ta có thể nói lại với ngươi một lần, chính là... Mạng của ngươi, ta chắc chắn phải có, ai cũng không giữ được!!”
Sở Cuồng Nhân vừa nói xong, đưa tay hội tụ linh lực thiên địa, một bàn tay lớn màu vàng tràn ngập phật quang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống!
Áp lực khủng bố ép thẳng về phía Viên Vô Đạo, dưới phật quang mênh mông này, ma khí của hắn ta không ngừng tan rã.
Một chưởng này, so với lúc hắn ta gặp ở Bạch Liên giáo, hay tại bí cảnh Thiết Ma lão tổ còn cường hoành hơn!
“Trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại mạnh lên!”
“Đáng chết, chỉ có thể dùng cái này.”
Viên Vô Đạo gầm nhẹ một tiếng, tay trái quấn quanh băng vải đột nhiên bị một ngọn lửa huyết hồng đốt thành tro bụi.
Một cái ma trảo dữ tợn như móng vuốt tràn ngập vảy màu đỏ, bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.
Một cỗ ma khí kinh khủng tà ác từ trong đó tiêu tán ra!
“Hoàng Tuyền phủ Huyết Long Trảo!”
“Trong truyền thuyết, Huyết Long Trảo đến từ một đầu ma thú khủng bố ở Địa Ngục, bị tổ tiên Hoàng Tuyền phủ chém giết, sau đó giữ lại móng vuốt, luyện chế thành một kiện Chuẩn Đế binh đỉnh phong, nhưng vì tà tính quá mạnh, không ai có thể sử dụng, không ngờ lại bị Viên Vô Đạo hàng phục!”
Đám người Tiêu Lâm Thiên, Lăng Tiêu hơi kinh ngạc.
Mà lúc này, Huyết Long Trảo của Viên Vô Đạo và bàn tay lớn màu vàng óng đã đánh vào một khối, lực lượng kinh khủng bộc phát ra lực trùng kích giống như thủy triều, bàn tay lớn màu vàng óng kia cứ thế bị đánh nát!
“Sở Cuồng Nhân, ngươi xem uy lực của Huyết Long Trảo đi!!”
Viên Vô Đạo đánh nát bàn tay lớn màu vàng óng, hai chân phóng lên tận trời, một trảo hung ác chộp về phía Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, Nhân Sơn Ấn Quyết bạo phát!
Một chưởng vỗ ra, nhân sơn chi lực và Huyết Long Trảo va chạm, hai cỗ lực lượng trùng kích, Sở Cuồng Nhân không nhúc nhích chút nào, Viên Vô Đạo bị đẩy lui mấy trượng.
Nhưng chuyện này đã khiến Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.
“Có thể đón một chưởng này của ta, xem ra cánh tay này đã gia trì không ít lực lượng cho ngươi nha, có chút ý tứ.”
Sở Cuồng Nhân nghiền ngẫm cười một tiếng, hứng thú nói.
“Sở Cuồng Nhân, đi chết đi!”
Viên Vô Đạo hét lớn một tiếng, tiếp tục phát động công kích, nhìn kỹ, trên Huyết Long Trảo nổi gân xanh, lan tràn đến cổ của hắn ta, thậm chí ngay cả mắt trái của hắn ta cũng hiện đầy tơ máu, lộ ra vẻ bạo ngược không giống người.