Chương 406 Đệ tử không muốn rời đi, làm vương hay làm vợ đều không phụ
Trưởng lão Như Yên dựa theo lời của Sở Cuồng Nhân, giao quyền lựa chọn cho một đám đệ tử, hành động này, khiến không ít người ở phía trên có chút lo lắng.
Nếu việc này khiến mọi người chạy hết, thì phải làm sao đây?
Phải biết rằng.
Nguy cơ lần này không thể so sánh với những lần trước đây.
Kẻ địch phải đối đầu lần này mạnh hơn Huyền Thiên tông rất rất nhiều lần, gần như không ai cho rằng Huyền Thiên tông có thể thắng.
Con người khi đứng trước sinh tử, luôn luôn ích kỷ.
Dù bình thường dành cho Huyền Thiên tông rất nhiều cảm tình, nhưng ở trước mặt sinh tử, vẫn sẽ không tránh khỏi việc dao động.
Sau khi trưởng lão Như Yên truyền lời xong, nội bộ Huyền Thiên tông lâm vào rối loạn, đông đảo đệ tử nghị luận ầm ĩ, có kẻ muốn đi cũng có kẻ muốn ở lại.
" Ngày thường Huyền Thiên tông đối xử với chúng ta không tệ, sao lúc này có thể bỏ Huyền Thiên tông mà chạy trốn chứ, dù sao ta cũng làm chuyện thế này được."
"Không đi? Chẳng lẽ muốn ở đây chờ chết hay sao?"
"Đúng đấy, chúng ta đi, về sau còn có người đến đây phúng viếng Huyền Thiên tông, còn nếu tất cả đều chết, sau này ngay cả một người đến phúng viếng cũng không có, vậy thì thật đáng buồn, hơn nữa, ta cũng không muốn chết ở đây."
" Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, là trưởng lão dẫn ta tới Huyền Thiên tông, nơi này chính là nhà của ta, ta cũng sẽ không đi."
"Bọn bạch nhãn lang như các ngươi, muốn đi thì các ngươi cứ đi."
"Chúng ta sợ chết thì có gì sai? Chưởng môn cũng đã nói, cho chúng ta cơ hội tự lựa chọn, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta là bạch nhãn lang..."
Trên dưới Huyền Thiên tông, gần như rơi vào hỗn loạn.
Muốn đi muốn ở gần như đều muốn đánh nhau, sau cùng, bọn người trưởng lão Như Yên dẫn người ra mặt trấn áp, chuyện này mới dần dần lắng lại.
"Muốn đi, Huyền Thiên tông không trách các ngươi, muốn ở lại, cùng chết sống với Huyền Thiên tông, buổi sáng ngày mai đến trước Trường Sinh điện tập hợp."
Trưởng lão Như Yên nói với một đám đệ tử.
Ngày thứ hai.
Trước mặt Trường Sinh điện.
Bọn người trưởng lão Như Yên tập trung ở một chỗ, hôm nay chính là lúc xác định bên trong Huyền Thiên tông sẽ có bao nhiêu người ở lại.
Nói thực ra, trong lòng của bọn họ có chút thấp thỏm.
Dù sao lần này, Huyền Thiên tông thật sự phải đối mặt với quá nhiều kẻ địch rất mạnh, gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
Cho dù tất cả đệ tử đều bỏ chạy, cũng không phải là không thể.
Không có mấy người sẽ ở lại, tham gia một trận chiến mà mình sẽ phải chết.
Trước Trường Sinh điện, trống rỗng, cực kỳ quạnh quẽ.
Trưởng lão Như Yên than nhẹ một tiếng: "Đều không có ai sao?"
"Ai, thực lực trong trận chiến này cách nhau quá xa, những đệ tử này đều là vài người trẻ tuổi, còn có tiền đồ tốt, không ở lại cũng tốt."
Một trưởng lão giận dữ nói.
Lúc này, mặt trời mới mọc, tia nắng ban mai chiếu vào trước Trường Sinh điện.
Chỉ thấy cách đó không xa, có mấy bóng dáng đi tới.
Là mấy đệ tử Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Quân Di.
Mà ở phía sau bọn họ, là lít nha lít nhít, một người rồi thêm một người, là đệ tử của Huyền Thiên tông, bọn họ bước đi dưới ánh nắng ban mai, mặt mũi tràn đầy kiên định.
Trên mặt đám người trưởng lão Như Yên lộ ra nụ cười vui mừng.
"Quá tốt rồi."
"Đám nhãi con này, có dũng khí!"
Đám đệ tử mà bọn người Nam Cung Hoàng mang theo đến trước Trường Sinh điện, tất cả đều nguyện ý ở lại chiến đấu với Huyền Thiên tông.
"Trưởng lão, chúng ta nguyện đồng sinh cộng tử với Huyền Thiên tông!!"
Nam Cung Hoàng kiến định nói với trưởng lão Như Yên.
"Nguyện cùng Huyền Thiên tông, đồng sinh cộng tử!"
"Nguyện cùng Huyền Thiên tông, đồng sinh cộng tử!"
Một đám đệ tử kiên định nói ra.
Bọn họ đã ở lại, thì đã sớm bỏ qua việc sinh tử.
Một tiếng kẽo kẹt.
Cửa lớn Trường Sinh điện mở ra.
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân từ từ đi ra, nhìn chúng đệ tử trước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ta ở chỗ này đảm bảo với tất cả mọi người, chỉ cần có các ngươi ở đây, có ta ở đây, Huyền Thiên tông sẽ không bị tiêu diệt!"
Nghe hắn nói, trong lòng mọi người sinh ra một cảm giác an toàn.
"Huyền Thiên tông, không thể bị diệt trừ."
"Không sai, có chưởng môn ở đây, không có cửa ải khó nào không vượt qua được."
"Ai da, nhìn thấy gương mặt của chưởng môn, cho dù bắt ta đi chết ta cũng nguyện ý, bỏ chưởng môn rồi chạy trốn một mình, ta mới không cần đâu."
"Tỷ muội, ngươi nói quá đúng."
Sau đó, trưởng lão Như Yên kiểm tra nhân số một lát.
Đến không ít người, nhưng cũng đi không ít, ở lại, có tổng cộng hơn một vạn người, chưa bằng một phần mười so với Huyền Thiên tông lúc ban đầu
Nhưng mà Sở Cuồng Nhân đã rất hài lòng với con số này.
Những đệ tử này, đều là đối tượng trọng điểm hắn bồi dưỡng trong tương lai.
...
Ngoại trừ những thay đổi bên trong Huyền Thiên tông.
Sau khi tin tức những vùng đất vô định chuẩn bị vây quét Huyền Thiên tông được truyền ra, một số thế lực với liên quan về mặt lợi ích với Huyền Thiên tông cũng có hành động.
Chẳng hạn như một số thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông.
Trong mắt rất nhiều thế lực phụ thuộc, có lẽ lần này Huyền Thiên tông không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ này, nên đều ào ào bày tỏ đoạn tuyệt quan hệ.
Mà Huyền Thiên tông, cũng lười trả lời bọn họ.
Nhưng mà cũng có một vài thế lực phụ thuộc đáng tin, chẳng hạn như Thiên Vũ tông, Tuyết Phong tông mà ngày xưa Sở Cuồng Nhân đã từng cứu trợ thì bày tỏ muốn cùng tồn vong với Huyền Thiên tông, thậm chí còn phái không ít người tiến về Huyền Thiên tông.
Ngoài ra.
Hai minh hữu với Huyền Thiên tông, là Bạch Liên giáo và vương triều Thanh Vân cũng có hành động, trong đó, Thánh Nhân Bạch Liên giáo tự mình chạy tới Huyền Thiên tông.
Nhưng mà, nàng cũng không mang theo bất cứ người nào.
Nàng hiểu rõ, với tình huống bây giờ của Huyền Thiên tông, chiến lực phía dưới Thánh Nhân, dù nàng có mang theo toàn bộ Bạch Liên giáo đến cũng vô dụng.
Chẳng bằng, chỉ một mình mình đi trợ giúp.
Vương triều Thanh Vân.
Trên cung điện, nữ hoàng Linh Lung ngồi ở trên vương vị.
Trong đại điện, là nguyên một đám đại thần.
"Bệ hạ, Huyền Thiên tông là minh hữu của chúng ta, lúc này bọn họ gặp phải nguy nan, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn mặc kệ, mạt tướng nguyện ý lĩnh quân tiến đến trợ giúp." Một võ tướng tiến lên nói.
Tính tình của võ tướng này rất thẳng thắn, hắn thấy, Sở Cuồng Nhân giúp vương triều Thanh Vân không ít việc, giúp quốc chủ Thanh Vân độ kiếp, đoạt lại Cửu Anh Châu, cộng thêm việc hai bên vốn là minh hữu, cần phải đi trợ giúp.
"Hồ đồ."
Lúc này, một lão giả quát mắng một tiếng: " Tình huống bây giờ của Huyền Thiên tông, sớm đã không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào, không nói những vùng đất vô định kia, chỉ riêng 36 đảo hải ngoại đã có một đống Thánh Nhân."
"Thì đám binh lính trong tay ngươi, có thể có tác dụng gì?"
"Dù có đi cũng là chui vào chỗ chết, hơn hết, nếu để cho những kẻ ở vô định kia biết vương triều Thanh Vân trợ giúp Huyền Thiên tông, giận chó đánh mèo chúng ta, ngươi biết sẽ có bao nhiêu bách tính bởi vậy mất mạng không?! Với thủ đoạn của vùng đất vô định, bọn họ muốn diệt một vương triều Thanh Vân, dễ như trở bàn tay!!"
Lão giả thấy rất rõ ràng.
Huyền Thiên tông đã lâm vào đường cùng, không người nào có thể cứu được!!
"Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn hay sao?"
Võ tướng không cam lòng nói ra.
"Khắp thiên hạ không người nào cứu được Huyền Thiên tông."
Lão giả than nhẹ một tiếng nói.
"Bệ hạ, xin người hãy đưa ra chủ ý, chỉ cần ngài nói một câu, mạt tướng và1 triệu tướng sĩ sẽ theo ngài lao tới Huyền Thiên tông!"
Võ tướng nhìn về phía nữ hoàng Linh Lung, nói.
"Bệ hạ, không thể lỗ mãng!"
"Không người nào có thể cứu nỗi Huyền Thiên tông, dù cho vương triều Thanh Vân dốc toàn bộ lực lượng cũng không có bất kỳ tác dụng nào, xin bệ hạ vì bách tính xã tắc mà suy nghĩ!"
Lão giả thở dài một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nữ hoàng Linh Lung nhìn lão giả, thản nhiên nói: "Là một vị vua, lúc này nên lấy bách tính xã tắc làm đầu, việc này, quả nhân hiểu rõ, vương triều Thanh Vân sẽ không xuất binh, Lưu ái khanh, ngươi đứng lên trước đi."
"Bệ hạ anh minh." Lão giả nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn làm như vậy, đã chuẩn bị tốt việc sẽ bị nữ hoàng Linh Lung xử tử.
Hắn biết, quan hệ giữa nữ hoàng Linh Lung và Sở Cuồng Nhân rất thân thiết, mình ngăn cản nàng trợ giúp đối phương, không thể nghi ngờ là đang chống lại đối phương.
Nhưng vì bách tính, hắn chỉ có thể liều chết khuyên can.
May mắn là, bệ hạ lý trí hơn rất nhiều so với suy nghĩ của hắn.
"Bệ hạ, người làm cái gì vậy!"
"Bệ hạ..."
Lúc này, trên đại điện vang lên những tiếng hốt hoảng.
Chỉ thấy nữ hoàng Linh Lung lại đứng dậy tháo vương miện trên đầu xuống, đặt nó lại trên vương vị, khiến không ít thần tử ngạc nhiên.
"Là một vị vua, lúc này nên lấy bách tính xã tắc làm đầu, cho nên, quả nhân không xuất binh, không liên lụy bách tính, nhưng, là một người vợ, nên cùng chung hoạn nạn với phu quân! Hôm nay, quả nhân không còn là quốc chủ Thanh Vân, tất cả những chuyện sắp làm sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với vương triều Thanh Vân."
"Quả... Không, ta muốn đi đến Huyền Thiên tông trước, vương triều này làm phiền chư vị chiếu cố." Nữ hoàng Linh Lung cười nhạt, nói với chúng đại thần.