Chương 432 Cố Linh Lung nấu cơm, Sở Cuồng Nhân bế quan, chờ một người
“Đây, đây là lá trà gì vậy?”
Huyền Kỳ Tôn Giả vừa trở thành Thánh Nhân nhìn nước trà trong tay, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên, một chén nước trà, lại sánh bằng mấy chục năm ông ấy khổ tu.
Móa nó!
Đừng nói nước trà, cho dù uống linh tủy cũng không được như vậy a.
“Đây là Ngộ Đạo Trà, chỗ này ta còn có một chút, sư tôn và mấy vị lão tổ có thể cùng hưởng dụng.” Sở Cuồng Nhân lấy ra một hộp lá trà.
Nhìn hộp lá trà kia, ánh mắt mọi người vô cùng hỏa nhiệt.
“Cuồng Nhân, bảo bối tốt như vậy, ngươi giữ lấy đi, trong tay ngươi mới có thể phát huy ra giá trị càng lớn.”
Huyền Kỳ Tôn Giả nói.
Mấy vị lão tổ còn lại cũng lấy lại tinh thần, gật đầu nói phải.
“Ta còn có thứ tốt hơn, sư tôn không cần khách khí, Ngộ Đạo Trà có thể giúp mấy vị nhanh chóng tiến vào Đại Thánh cảnh, cũng đừng từ chối nữa.”
Nghe Sở Cuồng Nhân nói như vậy, Huyền Kỳ Tôn Giả cũng nhận lấy.
Sau đó, mọi người hỏi về chuyện thiên phạt phong ấn.
Giống như những người khác, bọn họ cũng vô cùng lo lắng, trong lòng bọn họ, Sở Cuồng Nhân sớm đã không đơn giản là chưởng môn của Huyền Thiên tông nữa, hắn đã cống hiến rất nhiều cho Huyền Thiên tông...
Trên dưới tông môn đều kính hắn yêu hắn.
Bao quát Thánh Nhân, cũng là như thế.
“Mấy vị yên tâm, thiên phạt phong ấn, ta tự có biện pháp.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, đưa lá trà xong, lại hàn nguyên với mấy vị Thánh Nhân một hồi, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, mấy vị Thánh Nhân đưa mắt nhìn nhau.
“Ta vốn cho rằng chưởng môn sẽ không gượng dậy nổi, nhưng nhìn dáng vẻ của chưởng môn vô cùng nhẹ nhõm, tuyệt không sa sút tinh thần.”
“Đạo tâm này cứng cỏi bực nào a.”
Huyền Kỳ Tôn Giả trầm mặc một hồi, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, “Ta tin tưởng, Cuồng Nhân nhất định sẽ khôi phục.”
...
Trở lại Đạo Cung, Sở Cuồng Nhân đột nhiên ngửi thấy mùi vị của đồ ăn.
Tìm nơi phát ra hương thơm, lại là Cố Linh Lung và Tiểu Băng đang nấu cơm, Sở Cuồng Nhân thấy thế, không khỏi sửng sốt một chút.
“Linh Lung, ngươi...”
“Nấu cơm a.”
Cố Linh Lung trừng mắt nói.
“Ngươi, nấu cơm?”
“Đúng vậy.”
Hiện tại Sở Cuồng Nhân không còn linh lực, có một số nhu cầu sinh lý giống như người bình thường, ví dụ một ngày không ăn cơm sẽ cảm thấy đói khát, Cố Linh Lung dựa vào điểm này, cho nên mới tới làm cơm.
Nàng đã nghĩ rất kỹ.
Nếu Sở Cuồng Nhân vĩnh viễn không có cách nào khôi phục, vậy nàng sẽ nguyện ý vì đối phương cũng làm một người thường, bồi hắn cả đời này.
Sở Cuồng Nhân giống như đoán được suy nghĩ của nàng, “Cám ơn.”
“Cám ơn cái gì, hai chúng ta là phu thê, còn nhắc tới chuyện này?”
Cố Linh Lung sẵng giọng.
“Ta nếm thử canh ngươi làm đi.”
Sở Cuồng Nhân cười, cầm cái muôi bên cạnh, uống một ngụm canh, sau đó sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, từ trắng thành xanh...
“Nước, nước...”
Sở Cuồng Nhân vội vàng tìm nước uống.
Hắn nhìn bát canh trên bàn, dáng vẻ vô cùng cổ quái.
Đồ chơi kia, xác định là cho người ăn?
Mùi vị vừa mặn vừa cay, quả thực rất trùng kích linh hồn!
“Đây, đây là lần đầu tiên ta học nấu cơm, có thể không làm được tốt, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học thật giỏi.”
Trên mặt Cố Linh Lung tràn đầy kiên định nói.
Chỉ tiếc, dường như nàng thật sự không có thiên phú nấu cơm, liên tiếp mấy ngày, thứ làm ra thật sự khiến người ta không dám khen ngợi.
Ngày bình thường, cho dù Sở Cuồng Nhân phải đối mặt với mười triệu cường địch cũng không đổi sắc, nhưng lúc nghe thấy Cố Linh Lung gọi hắn ăn cơm, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, đi đến bàn ăn giống như đi lên pháp trường vậy
Liên tiếp mấy ngày, cuối cùng Sở Cuồng Nhân cũng không chịu nổi.
Hắn muốn bế quan!
Vì quãng đời còn lại không muốn hưởng thụ đồ ăn hắc ám của Cố Linh Lung, vì ngăn cản Cố Linh Lung nhúng chàm nhà bếp, Sở Cuồng Nhân quyết định bế quan, cho dù thế nào cũng phải cởi bỏ thiên phạt phong ấn đáng chết kia!!
Sở Cuồng Nhân có Bất Tử chi thân, cho dù không có linh lực, hắn cũng không đói chết, sau khi nói chuyện này với mọi người, bảo mọi người không lo lắng vì hắn bế quan thời gian quá dài, sau đó hắn bắt đầu bế quan.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng.
Vừa bế quan, xuân đi thu đến, đã tròn ba năm trôi qua.
Lăng Thiên Đạo Cung.
Lại là một năm tuyết đầu mùa rơi.
Ba người Cố Linh Lung, Lam Vũ, Tiểu Băng ngồi trong đình viện ngắm tuyết.
Tuyết lớn đầy trời, thiên địa một mảnh trắng xóa.
“Đến bây giờ, Huyền Thiên tông đã ở ẩn ba năm rồi.” Tiểu Băng bỗng nhiên hơi xúc động nói.
Bên cạnh, Cố Linh Lung, Lam Vũ khẽ vuốt cằm.
“Đúng vậy, ba năm.”
Đã ba năm, nói ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài.
Đối với phần lớn tu sĩ, ba năm chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, nhưng không có Sở Cuồng Nhân, mọi người trong Huyền Thiên tông luôn cảm giác thiếu cái gì đó, ba năm này trôi qua dài dằng dặc.
“Đúng rồi, Tiểu Băng, đám người Quân Di thế nào? Tính toán thời gian, các nàng cũng nên trở về rồi.” Cố Linh Lung tò mò hỏi.
Quân Di là Đạo Tử của Huyền Thiên tông, trong một đám Đạo Tử, quan hệ với mấy người Tiểu Băng tốt nhất, hai bên vẫn có liên hệ.
Hai năm trước, mấy người Nam Cung Hoàng, Quân Di đã đạt thành mục tiêu lúc trước Sở Cuồng Nhân đặt ra cho bọn họ, trong vòng một năm tấn cấp đến Vô Thượng Chí Tôn, sau đó, mấy vị Đạo Tử liền rời khỏi Huyền Thiên tông, xuất ngoại xông xáo.
Trong hai năm qua, ngẫu nhiên sẽ trở về Huyền Thiên tông.
Mỗi lần trở về, đều tới Lăng Thiên Đạo Cung nhìn một chút.
“Vẫn tốt, nghe nói bọn họ ở bên ngoài đã xông ra danh khí không nhỏ, vài ngày trước, Nam Cung Hoàng còn đánh bại một vị Thiên Hạ Hành Tẩu.”
“Ha, thật sao?”
Lam Vũ cười nhạt một tiếng, “Thiên Hạ Hành Tẩu đã không phải đối thủ của hắn nữa, xem ra, hắn tiến bộ thật nhanh.”
“A, tiến bộ có nhanh hơn, nhưng mỗi lần trở về khiêu chiến Lam Vũ, không phải đều bị ngươi treo lên đánh sao.” Bên cạnh, Cố Linh Lung khẽ cười một tiếng nói.
Ba năm này, Lam Vũ cũng tiến bộ cực nhanh.
Nàng vốn là Vô Thượng Đạo Thể, cộng thêm Huyền Thiên tông dùng rất nhiều tư nguyên bồi dưỡng, bây giờ, nàng sớm đã độ kiếp trở thành Chuẩn Thánh.
Không chỉ nàng, mấy vị Đạo Tử cũng giống vậy.
Chỉ là phương diện chiến lực có chênh lệch.
“Đúng rồi, đám thiên kiêu cửu thiên kia như thế nào?”
Cố Linh Lung hỏi.
Trong ba năm này, xuất hiện một số thiên kiêu đến từ cửu thiên, địa vị rất lớn, thậm chí còn đè ép một đám Thiên Hạ Hành Tẩu.
“Còn có thể thế nào, nhảy nhót khắp nơi chứ sao.”
Tiểu Băng nói.
Mục đích đám thiên kiêu cửu thiên đến Thương Khung tinh chỉ có một, chính là tìm các loại cơ duyên Đế giả, tăng lớn tỷ lệ thành Đế của mình.
Mà ba năm này, các loại cơ duyên của Cổ Chi Đại Đế cũng liên tiếp hiện thế, bị không ít thiên kiêu lấy được.
Thiên kiêu có được cơ duyên Đế giả, chiến lực vô cùng khủng bố, thậm chí ngay cả Thánh Nhân thế hệ trước cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Hiện tại Thương Khung tinh, sớm đã là thiên hạ của thiên kiêu, nhất là những thiên kiêu trẻ tuổi đã thành Thánh, ngay cả Thánh Vương cũng có chút kiêng kị.
“Ha, đúng rồi, có một việc đáng nhắc đến, thời gian trước Mộ Dung Hiên thành công chen vào năm mươi vị trí đầu trên bảng Tiềm Long, xếp thứ bốn mươi chín, còn cao hơn Nam Cung Hoàng hai bậc đó.”
“Đứng đầu bảng Tiềm Long có thay đổi sao?”
“Không có, vẫn trống không.” Tiểu Băng nói.
Trong ba năm này, bảng Tiềm Long là thay đổi lớn nhất, danh sách trên bàng chính là do đệ nhất thần toán Thiên Cơ Tử tự mình thôi diễn thiên cơ đoạt được, bảng danh sách này vẫn được treo trên không Thiên Cơ Các tại Thương Khung tinh.
Nhưng khiến người ta nghiền ngẫm chính là, vị trí đứng đầu trên bảng Tiềm Long lại trống không, ba năm này, vẫn luôn như thế.
Dựa theo lời nói của Thiên Cơ Tử, ông ấy đang chờ một người.
Người chân chính có thể đứng đầu thiên hạ!