← Quay lại trang sách

Chương 433 Hai vị thiên kiêu bất mãn, nhập Huyền Thiên tông

“Thiên kiêu ai là thủ lĩnh, Huyền Thiên có Cuồng Nhân.”

Trên một ngọn núi bên ngoài Vân Hải Kinh Kỳ Trận của Huyền Thiên tông, một người thanh niên thầm nói, sau đó trong mắt lướt qua một vệt khinh thường, “Đúng là chuyện cười, một người ba năm trước đã bị phế, hiện tại còn lưu truyền truyền kỳ cố sự về hắn, có phải đầu đám người này có bệnh không?”

Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nồng đậm bất mãn.

Nếu có người chú ý đến thế cục trên Thương Khung tinh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, chính là tuyệt đỉnh thiên kiêu xếp thứ hai mươi lăm trên bảng Tiềm Long.

Hiện nay là Đạo Tử của một trong những đạo thống cao cấp nhất trên Thương Khung tinh, Hoang Nguyên cung... Liễu Dật Thanh.

Ba năm trước đây, Hoang Nguyên cung cũng là một trong các nơi không biết hiện thế, nhưng Liễu Dật Thanh không phải Thiên Hạ Hành Tẩu, không phải thực lực của hắn ta không đủ, mà bởi vì khi đó hắn ta còn đang bế quan.

Mãi đến ba năm trước đây, sau trận chiến của Huyền Thiên tông, hắn ta mới xuất quan, Hoang Nguyên cung và những nơi không biết khác cũng hiện thế.

Liễu Dật Thanh cũng chính thức tiến vào tầm mắt đại chúng, leo lên sân khấu của các thiên kiêu, chuẩn bị đại triển quyền cước.

Thực lực của hắn ta đúng là bất phàm, ba năm này liên tiếp đánh bại thiên kiêu các nơi, được xếp vào vị trí hai mươi lăm trên bảng Tiềm Long.

Có thể nói, ngoài đám thiên kiêu đỉnh phong của cửu thiên ra, trong một đời trẻ tuổi, thực lực của hắn ta tuyệt đối được xếp trong nhóm người nổi trội nhất.

Nhưng hắn ta lại không cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì một người.

Chính là người ba năm trước đã bị phế, đồng thời mai danh ẩn tích.

Sở Cuồng Nhân!

Lúc Liễu Dật Thanh xuất đạo, chiến tích không tầm thường, rất nhanh có danh khí không nhỏ, nhưng như vậy, hắn ta vẫn bị ba chữ Sở Cuồng Nhân đè qua danh tiếng.

Bất kể là ai, chỉ cần có người nhắc đến ba chữ Sở Cuồng Nhân, mặc kệ trước đó đang nói về người nào, về thiên kiêu nào, trong nháy mắt đều bị cái tên này hấp dẫn, chuyển sang đàm luận về những sự tích của Sở Cuồng Nhân

Cái tên này dường như có một loại ma lực nào đó, có dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Liễu Dật Thanh tâm cao khí ngạo, vốn cho rằng mình xuất đạo, nhất định có thể xông ra danh khí, thậm chí tranh đoạt đế vị thế này cũng không phải không được.

Nhưng lại bị tên của một người đè ép danh tiếng.

Càng quan trọng hơn là, ba năm trước đây người này đã bị thiên phạt phong ấn, luân thành người bình thường, còn mai danh ẩn tích ba năm.

Loại so sánh này, khiến Liễu Dật Thanh vô cùng khó chịu.

Ngay vài ngày trước, nữ thần Phong Yêu Nhiêu mà hắn ta yêu thương nhắc đến Sở Cuồng Nhân, gương mặt cũng lộ ra vẻ si mê, cuối cùng hắn ta cũng không chịu nổi nữa.

Hắn ta thề, phải đích thân gặp Sở Cuồng Nhân này một lần.

“Ta muốn nhìn xem, Sở Cuồng Nhân có phong thái bực nào, lại khiến toàn bộ thiên hạ nhớ mãi không quên như vậy!”

Liễu Dật Thanh nhìn về phía Vân Hải Kinh Kỳ Trận, thầm nói.

“Nghe nói hắn trúng thiên phạt phong ấn, đoán chừng hiện tại giống như người bình thường thôi.” Bên cạnh Liễu Dật Thanh, còn có một thanh niên.

Người này giấu dưới bóng cây, vô thanh vô tức.

Lúc hắn ta đi ra, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, chỉ lộ ra một gương mặt tái nhợt, người này cũng là thiên kiêu trên bảng Tiềm Long.

Người xếp thứ hai mươi tư trên bảng Tiềm Long, âm Lệ!

Hắn ta không phải Thiên Hạ Hành Tẩu, cũng không phải thiên kiêu trên cửu thiên, mà là một trong những thiên kiêu dựa vào các loại kì ngộ mà quật khởi trong ba năm này.

Đồng dạng, người này cũng vô cùng bất mãn với Sở Cuồng Nhân.

Nguyên nhân cũng giống như Liễu Dật Thanh.

Hôm nay hai người liên thủ đến đây, chính là muốn gặp Sở Cuồng Nhân một lần.

“Tới rồi.”

Liễu Dật Thanh từ tốn nói.

Chỉ thấy dưới đáy sơn phong, có hai thân ảnh đang chậm rãi đi trên đường núi, hai người này đều là tuyệt sắc giai nhân.

Một người mặc hồng y, một người mặc áo lam.

“Người đứng thứ năm mươi sáu và năm mươi bảy trên bảng Tiềm Long, Quân Di và Kim Phi Yến, cũng là Đạo tử nhập thế thứ hai của Huyền Thiên.”

“Chỉ cần đi theo các nàng, là có thể vào Huyền Thiên tông rồi.”

Đương nhiên hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ sẽ không tùy tiện xông vào Huyền Thiên tông, dù sao, Hải Kinh Kỳ Trận cũng không phải vật để bài trí.

Phải biết, đây chính là trận pháp ngay cả Thánh Vương cũng không dám xông loạn, dựa vào tu vi của hai người họ, xông loạn vào chính là đang tìm cái chết.

Cho nên bọn họ sớm đã có chuẩn bị.

Chính là để người của Huyền Thiên tông dẫn bọn họ đi vào!

Bọn họ hỏi thăm rõ ràng, Kim Phi Yến và Quân Di xông xáo bên ngoài, như hình với bóng, nhưng cách nửa năm sẽ về Huyền Thiên tông một lần.

Mà mấy ngày nay, chính là lúc các nàng trở về.

“Chuẩn bị hành động đi.”

Liễu Dật Thanh thản nhiên nói.

Chỉ thấy âm Lệ khẽ vuốt cằm, sau đó hắn ta phất tay áo lên, một trận khói bụi màu đen bao phủ hai người, giấu bọn họ vào trong hư không.

Thủ pháp ẩn nấp này vô cùng cao minh, là một trong các cơ duyên của âm Lệ, cho dù Thánh Vương đứng trước mặt cũng chưa chắc đã phát hiện ra bọn họ.

Đừng nói đến Quân Di, Kim Phi Yến.

Hai người đi theo hai nữ, vào Vân Hải Kinh Kỳ Trận.

Mà sau khi Quân Di tiến vào Vân Hải Kinh Kỳ Trận, liền lấy một thanh trường kiếm bằng ngọc ra, hai nữ theo trường kiếm chỉ dẫn, lao về phía Huyền Thiên.

Dọc đường đi này, các nàng trải qua một đám trận pháp, những trận pháp này giăng khắp nơi, vô cùng phức tạp, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Nếu không phải có ngọc kiếm chỉ dẫn, ngay cả Thánh Vương đến đây, đi nhầm một bước chỉ sợ cũng khó thoát.

Trận pháp này, quá kinh khủng.

Liễu Dật Thanh, âm Lệ đi theo hai người Quân Di, không dám cách quá xa, sợ không cẩn thận nhầm bước.

“Rống...”

Lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng rống.

Chỉ thấy một đầu Vân Long dữ tợn ở trong mây biển, như ẩn như hiện.

Hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ ẩn tàng trong hư không bị dọa đến thân thể run lên, nhìn đầu Vân Long kia, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.

Đó là quái vật gì vậy?

Trận pháp này, rốt cuộc là như thế nào?!

“Này...”

Kim Phi Yến dường như không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Long, còn vui vẻ bừng bừng lên tiếng chào.

Bên cạnh, Quân Di bất đắc dĩ lắc đầu, “Đây chỉ là một bộ phận của Vân Hải Kinh Kỳ Trận, lại không có linh trí, ngươi chào hỏi làm gì.”

“Trở về vui vẻ quá.”

Kim Phi Yến cười nói.

Hai người Liễu Dật Thanh giấu trong hư không nhẹ nhàng thở ra.

Không có linh trí?

Không có linh trí thì tốt, nếu có linh trí, phát hiện bọn họ, vậy bọn họ cũng không biết nên làm cái gì.

Mơ hồ, bọn họ có chút hối hận.

Sớm biết đã không nên tùy ý xông vào, đại trận của Huyền Thiên tông được vinh dự gọi là cấm địa thứ mười một, cũng không phải không có đạo lý.

Rất nhanh, hai người Quân Di đã trở lại sơn môn Huyền Thiên tông.

Hai người tại bái kiến đám người Như Yên trưởng lão, giống như những lần khác về tông, theo thường lệ muốn đến Lăng Thiên Đạo Cung một chuyến.

Trên đường đi, hai người Liễu Dật Thanh và âm Lệ đều âm thâm quan sát tình huống nội bộ của Huyền Thiên tông.

Mặc dù ba năm này, Huyền Thiên tông đã hao phí không ít tư nguyên trên người các đệ tử, thực lực tăng mạnh, nhưng ngoại trừ mấy vị Đạo Tử, phần lớn đều không lọt vào mắt hai người Liễu Dật Thanh.

“Quân Di, ngươi nói xem bao lâu nữa chưởng môn mới xuất quan?”

Trên đường đến Lăng Thiên Đạo Cung, Kim Phi Yến thuận miệng hỏi.

Mà nghe thấy lời này của bọn họ, hai người Liễu Dật Thanh đều vểnh tai lên, bọn họ biết, chưởng môn trong miệng Kim Phi Yến chính là Sở Cuồng Nhân.

Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc chính là, không phải Sở Cuồng Nhân bị thiên phạt phong ấn, mất đi tu vi sao? Vì sao còn bế quan?

Chẳng lẽ hắn muốn giải khai thiên phạt phong ấn?

Đừng đùa.

Ngay cả Cổ Chi Đại Đế cũng không thể giải phong ấn, một tên tu sĩ còn chưa đạt đến Thánh Nhân bị phong ấn làm sao có thể giải khai.

Hai người cẩn thận nghe hai người Kim Phi Yến nói chuyện với nhau.

“Không biết, nhưng lần bế quan này là lần chưởng môn bế quan lâu nhất, thiên phạt phong ấn rất khó giải quyết.”

“Haiz, trời cao đố kỵ anh tài a.”

Hai người trò chuyện với nhau, đi tới Lăng Thiên Đạo Cung, Lam Vũ, Cố Linh Lung, Tiểu Băng đã sớm biết các nàng trở về, đi lên nghênh đón.

Mà giờ khắc này, trong Đạo Cung, một trận hỏa quang trùng thiên mà lên, một đầu Thần Hoàng tuyệt mỹ bay lên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn sau lưng hai người Quân Di, Kim Phi Yến, “Tiểu tặc phương nào, dám ở đây lén lén lút lút!”