Chương 436 Tiền chuộc, khai phát niệm lực, rời Huyền Thiên tông
Không ai biết, trong ba năm Sở Cuồng Nhân bế quan, ngoại trừ lĩnh hội thiên phạt phong ấn ra, hắn còn thu hoạch gì nữa.
Càng không ai biết, hắn rõ ràng không có chút linh lực nào, nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay thi triển thủ đoạn phù văn có một không hai.
Nhưng đám người Như Yên trưởng lão lại biết.
Vị trí vô địch tại thế kia, Cuồng Nhân trở về rồi!
Các đệ tử trong Huyền Thiên tông nhìn thấy phù văn đầy trời, trên mặt tràn đầy kích động, có người còn không nhịn được đỏ cả vành mắt.
“Trở về, chưởng môn trở về rồi.”
“Ta đã biết, một cái phong ấn rách nát mà thôi, làm sao có thể làm khó được chưởng môn, hắn lợi hại như vậy, tương lai khẳng định sẽ thành đế.”
“Không sai..”
...
Các đệ tử của Huyền Thiên tông vô cùng kích động.
Hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ bị vầng sáng phù văn bao phủ, nhốt trong thạch lao nào đó nhìn bầu trời bên ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Thân trúng thiên phạt phong ấn, còn có thủ đoạn như thế, đây chính là Sở Cuồng Nhân ba năm trước danh chấn thiên hạ, không người không biết sao?!”
Liễu Dật Thanh thầm nói.
Trước khi đến nơi này, hắn ta vốn dĩ không phục, nhưng hiện tại, cuối cùng hắn ta đã nhìn thấy chênh lệch giữa mình và Sở Cuồng Nhân rất lớn.
“Khó trách Yêu Nhiêu lại tôn sùng người này như vậy, khó trách thiên hạ lại nhớ mãi không quên hắn...” Liễu Dật Thanh cười khổ nói.
Bên cạnh, âm Lệ ngồi trong góc, sắc mặt tái nhợt, sau khi bị thương càng không có chút máu.
Nhưng hắn ta lại nhớ tới một việc, “Ba năm qua, vị trí đầu tiên trên bảng Tiềm Long trước Thiên Cơ các vẫn luôn trống không, nghe đồn vị trí kia là Thiên Cơ Tử cố ý lưu lại cho Sở Cuồng Nhân.”
“Hiện tại xem ra, rất có thể là như vậy, bị phong ấn mà hắn vẫn có thủ đoạn như thế, nếu hắn giải phong, vậy còn rung động thế nhân thế nào nữa, vị trí đầu trên bảng Tiềm Long, trừ hắn ra còn ai nữa.”
Âm Lệ cảm khái, mặc dù có bất mãn, nhưng trước chênh lệch thực lực to lớn, cũng đều tan thành mây khói.
Trên bầu trời, vô số phù văn chậm rãi tán đi.
Một lát sau.
Cộc cộc...
Một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Sở Cuồng người đi tới trước thạch lao, nhìn hai người, sắc mặt hắn lộ ra một vệt nghiền ngẫm, “Các ngươi có chút tu vi ấy lại dám xông vào Huyền Thiên tông, a, lá gan đúng là rất lớn.”
“Nếu không phải ngươi, trong Huyền Thiên tông, không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
Liễu Dật Thanh nói.
Hoàn toàn chính xác, mặc dù hai người chưa thành thánh, nhưng chiến lực lại có thể so với Thánh Nhân thất bộ, thậm chí là Đại Thánh, cộng thêm một số át chủ bài, ví duj như cái lồng màu đen của âm Lệ, đúng là toàn bộ Huyền Thiên tông, không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Ít nhất không ai có thể giết bọn họ.
Nhưng bọn hắn lại không nghĩ đến, Sở Cuồng Nhân thân trúng thiên phạt phong ấn lại nắm giữ thủ đoạn phù văn vô cùng huyền diệu.
Không cần linh lực đã có thể điều động lực lượng của ngàn vạn phù văn.
Nghĩ đến nơi này, Liễu Dật Thanh không khỏi hiếu kỳ: “Cho dù là phù văn gì cũng cần linh lực thôi động, ngươi làm như thế nào vậy?”
“Ha, ngươi nói cái này sao?”
Sở Cuồng Nhân vỗ tay phát ra tiếng, một đạo phù văn ngưng tụ hóa thành một đoàn quang điện ở trước mặt hắn ta, sau đó đánh nát một tảng đá lớn bên cạnh.
Hai người Liễu Dật Thanh nhìn thấy, xác định đối phương không sử dụng linh lực.
Phù văn kia là từ linh khí thiên địa ngưng tụ thành.
Sở Cuồng Nhân có biện pháp không cần linh lực lại có thể điều động linh khí thiên địa.
Mà đây cũng là thu hoạch trong lần bế quan này của Sở Cuồng Nhân, dùng linh niệm điều động linh khí thiên địa, ngưng tụ thành ngàn vạn phù văn!
Chuyện này là do Sở Cuồng Nhân có thiên phú niệm thuật và tìm hiểu Huyền Nguyên Đế Kinh, tinh thông phù văn chi đạo mới có thể làm được.
Thiên phạt phong ấn lần này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất khiến hắn mở ra không ít thủ đoạn liên quan tới niệm lực, không uổng phí thiên phú Niệm Thuật Sư của mình.
Mà linh niệm của hắn mạnh, trong quá trình lĩnh hội thiên phạt phong ấn cũng không ngừng tăng lên, vượt xa Thánh Nhân bình thường.
Ngay cả Thánh Vương, đoán chừng cũng rất khó đánh đồng với hắn.
Ngoài ra còn có một số thu hoạch khác.
Những thứ này, đương nhiên Sở Cuồng Nhân sẽ không nhiều lời với hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ, hắn chỉ nói: “Giết các ngươi, không có tác dụng gì, không bằng như vậy, có ai có thể tới cứu các ngươi không, ta giúp các ngươi thông báo một chút, để bọn họ chuẩn bị tiền chuộc.”
Mặc kệ là Liễu Dật Thanh hay là âm Lệ, đối với Sở Cuồng Nhân, hai người này chỉ là nhân vật nhỏ, giét hay không cũng không sao.
Không bằng suy nghĩ xem bọn họ có giá trị lợi dụng gì.
“Tiền chuộc? Trong Hoang Nguyên cung ta có vô số bảo vật, chỉ cần ngươi thả ta, ta chắc chắn sẽ đưa tới cho ngươi.”
Hai mắt Liễu Dật Thanh tỏa sáng nói.
Thân hãm nhà tù, lúc này hắn ta không thể không cúi đầu.
“Ta biết một cọc cơ duyên Đế giả, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ chia sẻ cơ duyên này với ngươi.” âm Lệ cũng lập tức nói, hắn ta không gia nhập bất kỳ thế lực nào, có thể trao đổi cái này mà thôi.
Về phần Chuẩn Đế binh của hắn ta, sớm bị Sở Cuồng Nhân đoạt rồi.
Sở Cuồng Nhân sờ cằm, “Thả các ngươi rời đi, đừng đùa, nếu các ngươi chạy, ta tìm ai đòi tiền chuộc đây.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi viết một phong thư, ta tự mình đến Hoang Nguyên cung lấy tiền chuộc, còn cơ duyên Đế giả kia, hiện tại ngươi nói cho ta biết một chút, thả hay không thả, còn phải xem đã.” Sở Cuồng Nhân nói.
Hai người nghe vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Cứ như vậy, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Sở Cuồng Nhân.
“Tốt, ta viết.” Liễu Dật Thanh gật đầu.
Hắn ta hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể làm theo yêu cầu của Sở Cuồng Nhân.
Mà âm Lệ cũng nói tin tức về cơ duyên Đế giả kia cho Sở Cuồng Nhân, còn thật hay giả, Sở Cuồng Nhân sẽ tự đi kiểm chứng.
Cầm bức thư, lại có được tin tức về cơ duyên, Sở Cuồng Nhân lấy một cái khăn lụa màu đỏ ném ra, trong nháy mắt khăn lụa hóa thành một cái lồng ánh sáng màu đỏ, phong tỏa cả thạch lao này.
Đây là Cửu Huyền Thiên Hỏa Tráo ngày trước Hoàng Tuyền phủ chủ dùng để phong tỏa Huyền Thiên tông, sau khi đại chiến kết thúc rơi trên chiến trường, bị Huyền Thiên tông đoạt được.
Đây là Chuẩn Đế binh, dựa vào năng lực của hai người, tuyệt đối không trốn thoát được.
Làm xong tất cả, Sở Cuồng Nhân mới yên tâm rời đi.
...
Huyền Thiên tông, bên ngoài Vân Hải Kinh Kỳ Trận.
Ba năm này, có không ít người lưu luyến đại trận này, muốn xem từ trận pháp này có thể thu hoạch được cơ duyên gì không.
Đây cũng không phải chuyện không thể.
Ba năm trước, trận đại chiến kia quá thảm liệt, vô số tu sĩ chết đi, trong đó còn bao gồm rất nhiều Thánh Nhân.
Sau khi chết, đồ vật của những người này rơi trên chiến trường, ngay cả Huyền Thiên tông cũng chưa chắc có thể tìm ra mọi thứ.
Sau đó có người nhặt được một kiện Chí Tôn khí bên ngoài Vân Hải Kinh Kỳ Trận, việc này truyền ra, đưa tới không ít tu sĩ, thời gian dần trôi qua lại tạo thành một nơi kiếm tiền không ít người cam tâm chịu nguy hiểm tính mạng tiến vào Vân Hải Kinh Kỳ Trận tìm cơ duyên.
Nhưng có người có thu hoạch, cũng có không ít người mất mạng.
“Lão Lý, hôm nay có thu hoạch gì không?”
Bên ngoài Vân Hải Kinh Kỳ Trận, một tu sĩ trung niên hỏi một người vừa từ Vân Hải Kinh Kỳ Trận trở về.
Lão Lý nhếch miệng, “Ở biên giới tìm hơn nửa ngày, chỉ tìm được mấy khối linh thạch, quá xui xẻo.”
“Đã ba năm trôi qua, đồ tốt đã bị người ta kiếm hết rồi, ta dự định một thời gian nữa sẽ rời đi.”
Tu sĩ trung niên vừa cười vừa nói.
“Haiz, ta cũng giống vậy, a, ngươi thế nào...”
Lão Lý bất đắc dĩ thở dài, sau đó ông ta phát hiện nam tử trung niên trước mặt dường như nhìn thấy chuyện gì đó rất khó tin, hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm phía sau mình.
Ông ta hiếu kỳ quay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng, có hai nữ một nam đang chậm rãi đi ra.