Chương 435 Dù trong người ta có thiên phạt phong ấn, vẫn có thể vô địch tại thế như cũ
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa gian phòng mở ra.
Một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi ra.
Bạch y, tóc đen, tuấn dật tuyệt trần, siêu phàm thoát tục!
Một cỗ khí tức không hiểu lập tức tràn ngập trong thiên địa, tại thời khắc này, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, yên lặng như tờ, thiên địa im ắng!
Một người, khiến cả thiên địa trầm luân.
“Công tử...”
“Chưởng môn!”
Đám người Lam Vũ, Quân Di khó nén kích động.
Một ngày này, trời sáng khí trong.
Sở Cuồng Nhân, xuất quan!
“Hắn chính là Sở Cuồng Nhân!” Liễu Dật Thanh nhìn Sở Cuồng Nhân vừa xuất quan, đồng tử co rụt lại, sắc mặt có chút kinh nghi bất định.
Khí chất của người trước mắt này siêu phàm thoát tục, nhưng lại không phát hiện được bất cứ ba động linh lực nào trên người đối phương.
Giống như người bình thường không có bất cứ tu vi gì vậy, nhưng thật sự là người bình thường, vậy đại kiếm phù văn vừa rồi là thế nào?
Người này, rốt cuộc là làm sao?!
Có phải hắn đã giải khai thiên phạt phong ấn rồi?
Dường như Sở Cuồng Nhân không thèm để ý đến tình huống trong Đạo Cung, đi thẳng tới trước mặt Côn Ngô, nhấc lên, hai ngón tay mơn trớn thân kiếm, thân kiếm khẽ run, tiếng kiếm ngân vang lên réo rắt trong suốt.
“Mấy năm này, vất vả ngươi làm hộ pháp cho ta rồi.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Hắn đeo Côn Ngô về bên hông, chậm rãi đi ra Đạo Cung.
Đám người Lam Vũ lập tức tiến lên nghênh đón.
“Chư vị, đã lâu không gặp.”
Sở Cuồng Nhân lên tiếng chào hỏi, rồi nhìn về phía hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ, thản nhiên nói: “Nói đi, tới đây là muốn thế nào?”
“Khiêu chiến ngươi!”
Liễu Dật Thanh hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói.
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, khẽ cười một tiếng, “Khiêu chiến ta? Rất lâu không nghe thấy chuyện này rồi.”
Hắn có chút cảm khái.
Đã rất lâu rồi hắn chưa bị người khiêu chiến.
Sưu...
Lúc này, Liễu Dật Thanh thừa dịp Sở Cuồng Nhân cảm khái đột nhiên xông ra ngoài, lòng bàn tay ẩn chứa một cỗ cự lực kinh khủng đánh ra.
Sở Cuồng Nhân nhận ra, sau đó quay đầu nhìn hắn ta một cái.
Cái nhìn này, khiến sắc mặt Liễu Dật Thanh lập tức thay đổi, một cỗ uy áp vô biên kinh khủng bao phủ trên người hắn ta.
Cỗ uy áp này, không phải tu sĩ có thể phát ra.
Đây là... Uy áp Thiên Đạo!!
Giờ khắc này, Sở Cuồng Nhân tuấn tú tuyệt trần, trong mắt Liễu Dật Thanh giống như đã hóa thân thành Thiên Đạo chí cao vô thượng, uy áp chúng sinh!!
Làm sao có thể!
Trên người một người, làm sao lại xuất hiện uy áp Thiên Đạo?!
Chưởng khí của Liễu Dật Thanh còn chưa tới gần Sở Cuồng Nhân, đã bị một cái liếc mắt ẩn chứa uy áp của đối phương đánh cho tán loạn!
Hai chân hắn ta mềm nhũn, trực tiếp té quỵ dưới đất.
Còn chưa động thủ, hắn ta đã thất bại thảm hại!
Hắn ta, sao có thể tranh với trời?
“Ha, quỳ rồi.” Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi thật sự đã giải khai thiên phạt phong ấn?”
Sắc mặt Liễu Dật Thanh tái nhợt hỏi.
“Không có, nhưng muốn đánh bại ngươi, giải hay không giải đều như thế.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, sau đó giơ tay lên, một cỗ ba động vô hình nổi lên, hư không lập tức ngưng tụ ra từng nét bùa chú, những phù văn này hóa thành một vầng sáng, bọc trên người hai người Liễu Dật Thanh.
Cho dù hai người họ thôi động linh lực như thế nào, đều không thể tránh thoát.
Chiêu này, khiến đám người Lam Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì từ đầu đến cuối, bọn họ đều không cảm giác được bất cứ ba động linh lực gì trên người Sở Cuồng, vậy sao hắn có thể thôi động phù văn?
“Dẫn hai người này đi trước đi.”
Một lát sau, đám người Như Yên trưởng lão, Thanh Sương Thánh Nhân đã nhận được tin tức Sở Cuồng Nhân xuất quan, tất cả đều chạy tới Lăng Thiên Đạo Cung.
“Chưởng môn, ngươi đã giải thiên phạt phong ấn chưa?”
Như Yên trưởng lão hiếu kỳ hỏi.
“Vẫn chưa.”
Nghe thấy vậy, trên mặt mọi người lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thiên phạt phong ấn đáng sợ đến cỡ nào, bọn họ không rõ ràng, nhưng ngay cả Cổ Chi Đại Đế cũng không có bất kỳ biện pháp nào, Sở Cuồng Nhân mới bế quan ba năm, không thể giải khai, cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận.
“Các ngươi có vẻ mặt gì vậy, ta nói vẫn chưa giải khai, nhưng không nói không thể giải khai a.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Có ý gì? Có gì khác sao?”
“Đương nhiên, cho ta thêm một thời gian, ta có thể hoàn toàn giải khai thiên phạt phong ấn...”
Ba năm bế quan, được Ngộ Đạo Trà Thụ trợ giúp, cộng thêm ngộ tính của hắn kinh người, bây giờ đã tìm hiểu cửu trọng thiên phạt phong ấn thấu đáo rồi, cửu trọng thiên phạt phong ấn cũng bị Hồng Lô thể luyện hóa bát trọng!
Chỉ thiếu một trọng cuối cùng là có thể hoàn toàn mở ra phong ấn.
Nhưng hai người Liễu Dật Thanh lại tới quấy rối, khiến hắn không thể không xuất quan sớm.
Nghe Sở Cuồng Nhân giải thích, đám người Như Yên trưởng lão tức giận đến xanh mặt, “Hai tên hỗn đản kia đáng giết ngàn đao.”
“Chưởng môn, ta đi chặt bọn họ.”
Một vị trưởng lão tính khí nóng nảy lớn tiếng nói.
“Trở về đi, chặt cái gì mà chặt, hai nhân vật nhỏ mà thôi, không phải tính toán, mặc dù xuất quan sớm, nhưng ta cũng không có tổn thất gì, qua một thời gian ngắn nữa vẫn có thể mở thiên phạt phong ấn.”
Sở Cuồng Nhân nói.
Mọi người nghe vậy, tâm tình mới hòa hoãn.
Sau đó, Như Yên trưởng lão báo cáo tình huống bây giờ của Huyền Thiên tông và những chuyện đã xảy ra trong thời gian này cho Sở Cuồng Nhân nghe.
Được phần lớn tư nguyên bồi dưỡng, các đệ tử của Huyền Thiên tông tiến bộ nhanh chóng, mấy vị Đạo Tử tại đã xông ra tên tuổi ở bên ngoài.
Mấy người Như Yên trưởng lão, thất tổ và một ít trưởng lão cũng đã lần lượt độ kiếp thành công, bước vào Chuẩn Thánh cảnh.
“Tạm được, tư nguyên tiêu hao thế nào?”
“Vẫn còn rất nhiều.”
Như Yên trưởng lão nói.
Sở Cuồng Nhân mang về rất nhiều tư nguyên, chỉ bảo tàng của Xà Thần đã đủ để Huyền Thiên tông dùng một thời gian rất dài.
Cho dù ba năm này, đám người Như Yên trưởng lão vung tay vun trồng đệ tử, nhưng những tư nguyên kia cũng không phải có thể nhanh chóng tiêu hao hết.
Từ lúc chào đời đến này, đây là lần đầu tiên Như Yên trưởng lão cảm nhận được nỗi khổ khi tư nguyên quá nhiều, lại không có chỗ xài.
“Ừm, có thể sử dụng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nếu lời này truyền đi, không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh ngạc.
Phải biết, các đạo thống sử dụng tư nguyên, có cái nào không phải tính toán tỉ mỉ, đâu có ai lãng phí như Sở Cuồng Nhân, muốn dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu?!
Đây là lời mà con người nói sao?!
“Mấy người Nam Cung Hoàng đều đi lại ở bên ngoài rồi, cũng không biết bây giờ ở bên ngoài là quang cảnh như thế nào.” Sở Cuồng Nhân nhìn về phía xa, thầm nói
Hắn khẽ cười nói: “Ra ngoài một chút đi.”
Nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt đám người Như Yên trưởng lão lập tức thay đổi.
“Chưởng môn, nghĩ lại đi.”
“Đúng vậy, chưởng môn, ngươi còn chưa giải được thiên phạt phong ấn, hiện tại ra ngoài, nếu bị những người lúc trước để mắt đến thì phải làm sao?”
“Ngươi không thể lại có gì sơ xuất.”
Mấy vị trưởng lão vội vàng thuyết phục.
“Yên tâm đi, mặc dù bây giờ ta còn chưa hoàn toàn mở được thiên phạt phong ấn, nhưng cũng có thủ đoạn tự vệ.”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi giơ tay lên, linh khí bốn phía hội tụ, từng đạo phù văn huyền diệu hiện lên trên hư không, lít nha lít nhít, rất nhanh đã chiếm hơn nửa bầu trời, tràn ngập uy áp vô cùng vô tận.
Một màn trước mắt, rung động tất cả mọi người, bao quát Thánh Nhân nhìn thấy đám phù văn lít nhít kia cũng trợn mắt há mồm.
Sở Cuồng Nhân đứng dưới đầy trời phù văn, trên người không có ba động linh lực, nhưng bóng người lại vô cùng vĩ ngạn, cao lớn.
Giống như đế vương phù văn cổ xưa, chưởng khống thiên địa tự nhiên.
“Nếu người nào muốn đối phó ta, vậy cứ để bọn họ tới, cho dù trên người Sở Cuồng Nhân ta vẫn còn thiên phạt phong ấn, vẫn có thể vô địch tại thế như cũ!”