← Quay lại trang sách

Chương 447 Một lễ vật nhỏ, Sở Cuồng Nhân hạ chiến thư

Mười vị Thánh Nhân cùng nhau xông lên, các loại năng lượng bạo phát!

Sở Cuồng Nhân đứng bất động tại chỗ, xung quanh có từng đạo phù văn màu vàng lưu chuyển, mỗi đạo đều là phù văn Thánh phẩm!

Những phù văn này xen lẫn, hóa thành màn sáng phù văn, lực lượng của một đám Thánh Nhân đánh ở phía trên, căn bản không có cách thương tổn hắn.

“Xuất toàn lực!!”

Một vị Thánh Nhân la lớn.

Nhất thời, từng đạo đạo vận Thánh Nhân bạo phát, có người lấy ra Thánh Khí, có người thôi động Thánh Nhân pháp, không ngừng đánh lên màn sáng phù văn.

Nhưng tất cả những thứ này đánh lên màn sáng phù văn, chỉ tạo lên từng vòng gợn sóng, căn bản không làm nên chuyện gì, không đả thương được Sở Cuồng Nhân.

“Chỉ có trình độ này, các ngươi cũng dám tới tìm ta? Thật không biết ai cho các ngươi dũng khí này.” Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói.

Sau đó, chỉ thấy hắn đưa tay thôi động linh niệm.

Trong nháy mắt, bốn phía gió giục mây vần, lượng lớn linh khí ngưng tụ hóa thành từng nét bùa chú chi kiếm, treo trên trời cao!

“Sơ suất!!”

“Tên gia hỏa này còn nắm giữ chiến lực như vậy!”

Uy áp phù đạo dọa người như một ngọn núi lớn đặt trên người mỗi vị Thánh Nhân, khiến ánh mắt bọn họ trở nên vô cùng hoảng sợ.

“Rơi!” Sở Cuồng Nhân khẽ quát một tiếng.

Trong nháy mắt.

Từng nét bùa chú chi kiếm như mưa rơi xuống.

Cả con đường đều bị uy áp phù văn bao phủ, các đại năng bí mật quan sát nhìn thấy cảnh này, vì đó mà mất tiếng.

Đợi uy áp phù văn tán đi, trên đường phố, chỉ còn lại mấy cỗ thi thể Thánh Nhân nằm ngổn ngang lộn xộn dưới đất.

Chỉ còn một người sống đứng trong đống người chết, run lẩy bẩy.

Vị Thánh Nhân kia vừa sử dụng pháp môn của Sơn Hải Khuyết.

Cho nên Sở Cuồng Nhân điều khiển phù văn chi kiếm cố ý né qua đối phương, dĩ nhiên không phải trong lòng hắn sinh trắc ẩn.

“Thánh Nhân của Sơn Hải Khuyết đúng không, trở về nói cho Sơn Hải Khuyết chủ hiện nay của ngươi, hai ngày sau ta sẽ đích thân đến nhà, mà lần này không chỉ đến bái phỏng, mà là... Diệt môn!!”

“Trong Sơn Hải Khuyết có ai không muốn chết, thì tự mình rời đi.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Đồng thời, hắn ngưng tụ một đạo phù văn huyền diệu huyền diệu trong hư không, hóa thành một vệt kim quang rót vào thân thể vị Thánh Nhân trước mặt này.

“Ngươi, ngươi đã làm gì ta?”

Thánh Nhân hoảng sợ bất an nói.

“Mang cho Sơn Hải Khuyết chủ một lễ vật nhỏ mà thôi.”

Sở Cuồng Nhân nói xong, quay người rời đi.

Vị Thánh Nhân kia cũng không dám ở lâu, cấp tốc rời đi.

Trên đường phố, chỉ còn lại thi thể một đám Thánh Nhân, qua một hồi lâu lần lượt có người đi tới, bắt đầu tranh đoạt những thi thể này, đối với tu sĩ dưới Thánh Nhân mà nói, thi thể Thánh Nhân chính là bảo vật vô giá.

Trước kia, Sở Cuồng Nhân còn có chút quan tâm.

Nhưng bây giờ, hắn giết Thánh Nhân như giết chó, muốn thi thể làm gì?

Trừ phi là thân thể Đại Đế, nếu không, đến thi thể Thánh Vương bày trước mặt hắn, hắn cũng không để ý chút nào.

“Đánh giá thấp hắn, đánh giá thấp hắn a.”

“Không ngờ, dựa vào phù văn chi đạo, hắn lại có thể phát huy ra chiến lực như vậy, thật không thể tin.”

“A, có người tới?!”

Lúc này, có người kinh ngạc nói.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy nơi xa có một vệt kim quang lướt đến.

Người đến là một nam tử thanh tú, dáng người thẳng tắp, mặc một thân trường bào màu vàng, hoa lệ bất phàm, lộ ra một loại khí tức tôn quý, cao cao tại thượng.

“Là hắn, người đứng thứ mười một trên bảng Tiềm Long, Tiêu Lâm Thiên!”

“Sao hắn lại đến đây?”

“Nói nhảm, khẳng định là đến tìm Sở Cuồng Nhân, tên gia hỏa này có Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể, nhưng mấy năm trước lại bị Sở Cuồng Nhân ép tới không ngóc đầu lên được, hắn không đến trả đũa mới lạ.”

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Tiêu Lâm Thiên đi vào hiện trường, nhìn thi thể một đám Thánh Nhân này nhếch miệng cười một tiếng, “Sở Cuồng Nhân, xem ra ngươi còn chưa hoàn toàn phế bỏ, rất tốt, như vậy ngươi mới có giá trị để ta đánh bại!”

Hắn ta nhớ lại ba năm trước đây năm lần bảy lượt bị Sở Cuồng Nhân đánh bại sỉ nhục, trong mắt lộ ra vẻ âm tàn, “Lần này, ở trước mặt mọi người, ta nhất định sẽ giẫm ngươi dưới lòng bàn chân!!”

Vì thỏa mãn nguyện vọng này, Tiêu Lâm Thiên biết Sở Cuồng Nhân ở Thiên Cơ thành, cũng không lập tức tìm đối phương quyết đấu.

Hắn ta muốn đánh bại Sở Cuồng Nhân trước mặt tất cả mọi người, đương nhiên hắn ta phải chế tạo một cái lôi đài, để tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cuộc chiến này.

Trong Tứ Hải tửu lâu.

Tiền Phú Quý đang chiêu đãi Sở Cuồng Nhân.

“Sở đạo hữu, ta biết chắc chắn ngươi sẽ đứng dậy mà, quả nhiên, ngươi vừa đến đã đại sát tứ phương.”

Tiền Phú Quý cười ha ha một tiếng.

“Ông chủ Tiền, ta nghe nói gần đây ngươi làm ăn rất phát đạt, còn qua lại với các đạo thống đỉnh phong a.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Thương hội Tứ Hải vốn là thương hội lớn nhất trên Thương Khung tinh, những năm gần đây phong vân biến ảo, các đại thế lực luân phiên đăng tràng, những thế lực này cần dương danh, cần tư nguyên để mở rộng quy mô đạo thống.

Mà thương hội Tứ Hành nắm giữ tài phú kếch xù tự nhiên đã trở thành mục tiêu của những thế lực này, sau đó Tiền Phú Quý được Thiên Cơ Tử chỉ điểm, chẳng những biến nguy thành an, càng khiến lực lượng của thương hội tăng lên một tầng.

“Đâu có đâu có, mua bán nhỏ mà thôi.”

Tiền Phú Quý ha ha cười nói.

Hắn ta nó: “Nghe nói Sở đạo hữu chuẩn bị đi tìm Sơn Hải Khuyết, mấy năm nay ta cũng có quen biết với bọn họ, có chút tình báo, mặc dù không thể giúp cái gì, nhưng vẫn nói cho Sở đạo hữu một chút.”

“Ha, xin lắng tai nghe.”

“Từ khi Sơn hải Khuyết chủ đời trước chết tại Huyền Thiên tông, tiếp quản Sơn Hải Khuyết đời này, cũng là một vị Thánh Vương...”

Sơn Hải Khuyết.

Một thân ảnh chật vật vọt vào đại điện.

“Khuyết chủ, không xong rồi.”

Vị Thánh Nhân này chính là người Sở Cuồng Nhân thả đi, lúc này ông ta xông vào đại điện, nhanh chóng nói ra chuyện Sở Cuồng Nhân sắp tìm đến.

Nghe thấy ông ta nói vậy, sắc mặt mọi người đại biến, giận không nhịn nổi.

“Khốn khiếp, Sở Cuồng Nhân quá vô liêm sỉ!”

“Nếu hắn dám đến Sơn Hải Khuyết, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”

Tất cả trưởng lão trong Sơn Hải Khuyết đều quát lớn.

Chỉ có Sơn Hải Khuyết chủ như có điều suy nghĩ, “Ngươi vừa nói, Sở Cuồng Nhân đánh một đạo phù văn lên người ngươi, nói là lễ vật?!”

“Đúng vậy.” Vị Thánh Nhân kia nghi hoặc gật đầu.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, thân thể giống như một trái bóng da, nhanh chóng bành trướng.

“Chuyện gì xảy ra?!”

“Ta không biết... A!”

“Không tốt, mau lui lại!” Sơn Hải Khuyết chủ hô to một tiếng.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Theo một tiếng hét thảm, thân thể vị Thánh Nhân kia ầm vang nổ tung, năng lượng bao phủ ra, tràn ngập toàn bộ đại điện.

Tất cả mọi người biến sắc, bị cỗ năng lượng này đẩy lui chấn thương.

Chỉ thấy trung tâm năng lượng có một đạo phù văn huyền diệu hiển hóa, đạo phù văn kia hấp thu sương máu của vị Thánh Nhân vừa nổ tung, ngưng tụ thành một chữ ‘Chiến’ màu đỏ tràn ngập sát ý trên không trung!!

“Hay cho Sở Cuồng Nhân, hay cho một món lễ vật!!”

Sơn Hải Khuyết chủ cắn răng nghiến lợi nói.

Sở Cuồng Nhân, gửi chiến thư cho bọn họ!

Chữ ‘Chiến’ màu đỏ lơ lửng trên không, tràn ngập uy áp vô cùng vô tận, tất cả đệ tử của Sơn Hải Khuyết đều thấy được.

Mọi người có cảm giác, Sơn Hải Khuyết sẽ phải đối mặt với một trận đại kiếp xưa nay chưa từng có, nếu không qua, sợ rằng Sơn Hải Khuyết sẽ không còn tồn tại nữa!

“Phân phó các đệ tử, chuẩn bị ứng chiến!!”

Sơn Hải Khuyết chủ hít sâu một hơi nói.

“Chưởng môn, không cần gióng trống khua chiêng như thế, để ta đi lấy đầu trên cổ hắn!” Một tên mới tấn cấp lên Thánh Nhân cuồng ngạo nói.

“Ngu ngốc!”

Sơn Hải Khuyết chủ quát lạnh một tiếng, nói: “Ta nói phân phó các đệ tử, vận dụng tất cả lực lượng, chuẩn bị ứng chiến!!”

“Chưởng môn, có cần hành động lớn như vậy không?”

Tên mới tấn cấp lên Thánh Nhân kia có chút không giải thích được nói.

“Có, bởi vì đó chính là Sở Cuồng Nhân!!”

Sơn Hải Khuyết chủ cắn răng nghiến lợi nói.