Chương 448 Tiêu Lâm Thiên khiêu chiến, Lam Vũ chiến Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể
Trên đường phố Thiên Cơ thành, một mảnh quạnh quẽ.
Hôm nay có tuyết lớn, đập vào mắt là màu trắng bạc, trên đường phố, thi thể Thánh Nhân đã bị đoạt không còn, đến vết máu cũng không lưu lại.
Cộng thêm trận tuyết lớn hôm nay, ngoại trừ kiến trúc bốn phía có chút rách nát ra, cũng không ai biết ngày hôm qua nơi này đã xảy ra một trận đại chiến.
Lúc này, cuối con đường.
Có một nam một nữ chậm rãi đi tới.
Nam tử mặc một bộ áo choàng, nữ tử ở bên cạnh che dù cho hắn, hai người này đi đến trước mặt Tứ Hải tửu lâu.
Tiền Phú Quý vội vàng ra đón.
“Sở đạo hữu, ngươi đã đến.”
“Ừm, lão bản, hôm nay thời tiết có chút lạnh, thích hợp ăn lẩu, cho ta một nồi lẩu uyên ương đi.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Được.”
Tiền Phú Quý nói, nhưng ánh mắt có chút kinh nghi bất định.
Sở đạo hữu lạnh thật hay giả lạnh thế?
Đến Thánh Nhân cũng có thể tùy tiện chém, còn sợ chút nhiệt độ này?
Có điều hắn ta cũng không hỏi nhiều, sai người đi xuống chuẩn bị nồi lẩu.
Sở Cuồng Nhân tìm một chỗ ngồi xuống, Lam Vũ cất dù, sau đó đi đến đóng cửa sổ, phòng gió tuyết lùa vào.
Thực khách bốn phía không nói thêm gì.
Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, cũng kinh nghi bất định.
Người này cũng quá kì quái.
Rõ ràng cường đại đến không tưởng nổi, nhưng bây giờ lại biểu hiện sợ lạnh như thế, có phải người này thật sự không có tu vi không?
Rất nhanh, nồi lẩu đã được bưng lên.
Sở Cuồng Nhân nhìn nồi lẩu nóng hổi trước mặt, cười nói: “Trong thời tiết này ăn lẩu, đúng là một loại hưởng thụ.”
Không có tu vi là thật, lạnh cũng là thật.
Nhưng đây đều là hắn tận lực làm, thật ra hắn có thể dùng niệm lực ngăn cách hàn ý, nhưng như vậy nồi lẩu này sẽ không còn ngon nữa.
Ngay khi Sở Cuồng Nhân hưởng thụ thức ăn ngon.
Một giọng nói bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Thiên Cơ thành.
“Sở Cuồng Nhân, dám hiện thân đánh với ta một trận không?!”
Tiếng quát lạnh vang lên, nương theo một cỗ khí tức doạ người bạo phát, gió tuyết trong thiên địa bỗng nhiên tăng lên, cuồng phong gào thét thổi tung cửa sổ tửu lâu, gió tuyết lập tức tràn vào, khiến người ta lạnh cả người.
Nồi lẩu trước mặt Sở Cuồng Nhân nhiều hơn một tầng băng.
“Đúng là quấy rầy người khác ăn uống a.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Lam Vũ đứng dậy đóng chặt cửa sổ, thản nhiên nói: “Công tử, ngươi ở đây ăn, ta ra ngoài nhìn xem chuyện gì xảy ra.”
“Ừm, cũng tốt.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.
Lam Vũ rời tửu lâu.
Ánh mắt thực khách bốn phía lấp lóe, châu đầu ghé tai lên.
“Ta tuyệt đối không nghe lầm, giọng nói vừa rồi là của Huyền Hoàng Thần Cung Tiêu Lâm Thiên, hắn tới khiêu chiến Sở Cuồng Nhân.”
“Mấy năm nay Tiêu Lâm Thiên tiến bộ rất lớn, một năm trước vừa độ kiếp, chiến lực còn cường hoành hơn phần lớn Đại Thánh.”
“Hai người này đánh lên, cũng không biết là tình huống gì.”
“Lam Vũ có ứng phó được không?”
Đối với nghị luận của mọi người, Sở Cuồng Nhân cũng không để ý.
Lúc này, trong mắt hắn, chỉ có nồi lẩu trước mặt...
Thiên Cơ thành, trên đỉnh một tòa nhà nào đó.
Tiêu Lâm Thiên ngạo nghễ mà đứng, trên thân tràn ngập khí tức bá đạo tuyệt luân, đạo vận lưu chuyển, dường như đã trở thành trung tâm mảnh thiên địa này.
Trong bóng tối, từng đạo linh niệm chăm chú nhìn hắn ta.
“Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể, quả nhiên không tầm thường, khí thế như vậy, Đại Thánh tam bộ tứ bộ cũng kém.”
“Đoán chừng chỉ có Đại Thánh thất bộ mới có thể vượt qua hắn, nhưng lúc này hắn còn chưa thành thánh, nếu hắn thành thánh, tất nhiên càng khủng bố hơn.”
“Đúng vậy, quá mạnh.”
Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể xếp thứ hai trong ba ngàn đạo thể.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người tha thiết ước mơ thể chất này, mà mỗi người nắm giữ loại thể chất này, chỉ cần nửa đường không vẫn lạc, chắc chắn tám phần sẽ thành đế.
Mặc dù Tiêu Lâm Thiên là Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể được chế tạo ra sau này, có chỗ thiếu hụt, nhưng trừ Sở Cuồng Nhân và đám thiên kiêu cửu thiên, tại Thương Khung tinh, trong một đời trẻ tuổi, hắn ta tuyệt đối xứng đáng là đệ nhất nhân.
“Sở Cuồng Nhân, hôm nay ta phải hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong ba năm qua của mình, đích thân đánh bại ngươi!!” Tiêu Lâm Thiên thầm nói.
Vừa nghĩ tới bản thân sắp đạt được ước muốn, hắn ta vô cùng hưng phấn.
Lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Tiêu Lâm Thiên nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tóc bạc mặc khải giáp màu trắng bạc hoa lệ đang giẫm lên tuyết đọng đi đến, vẻ mặt lãnh diễm.
Nhìn thấy nàng, mọi người có chút ngoài ý muốn.
Đối với Lam Vũ, mọi người cũng không xa lạ gì, dù sao trước đó nàng đã là Thiếu Đế, những năm gần đây vẫn luôn đi theo Sở Cuồng Nhân, tất cả mọi người đều biết, nàng là một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh.
Chỉ là vị thiên kiêu này cực ít xuất thủ, chiến lực không biết.
Nhất là đối mặt với thiên kiêu Chuẩn Đế cảnh như Tiêu Lâm Thiên, phần lớn Đại Thánh đều không ứng phó được, nàng thật sự có thể sao?!
“Ngươi? Lam Vũ, Sở Cuồng Nhân đâu?”
Tiêu Lâm Thiên cau mày hỏi.
Vẻ mặt Lam Vũ lạnh lùng, từ tốn nói: “Công tử không cần phản ứng với ngươi, ta đến đối phó ngươi là được rồi.”
Nói xong, Quang Minh Quyền Trượng đã nắm trong tay.
Đạo vận quanh minh vô cùng dồi dào, giống như thủy triều khuếch tán, tu vi của nàng cũng đạt đến Chuẩn Thánh cảnh.
Hai vị thiên kiên có được Vô Thượng Đạo Thể, đều là Chuẩn Thánh đánh vào một chỗ, gió tuyết bốn phía bị phá nát, cả con đường đều chấn động.
“Bằng ngươi, cũng xứng làm đối thủ của ta?”
Tiêu Lâm Thiên lạnh giọng nói, ánh mắt lộ ra khinh thường.
Thần Thánh Quang Minh chi thể cũng là Vô Thượng Đạo Thể, nhưng so với Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể xếp thứ hai như hắn ta vãn có chênh lệch nhất định.
“Bằng ngươi, cũng xứng làm đối thủ của công tử?”
Lam Vũ cũng trào phúng một tiếng.
“Hừ, thôi, vậy ta đánh bại ngươi trước, lại tự mình đi bắt Sở Cuồng Nhân vậy!” Tiêu Lâm Thiên hừ lạnh nói.
“Ba năm trước, ở trước mặt công tử, dáng vẻ của ngươi như chó vậy, mà ba năm sau, nếu không phải công tử bị thiên phạt phong ấn, sợ rằng cho ngươi mười lá gan, ngươi cũng không dám tới khiêu chiến, nói cho cùng, ngươi chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi.”
Lời nói của Lam Vũ như một thanh dao nhọn đâm sau vào lòng Tiêu Lâm Thiên, khiến sắc mặt hắn ta trở nên khó coi.
Không thể không thừa nhận, Lam Vũ nói đúng.
Nếu Sở Cuồng Nhân không bị phong ấn, cho dù hắn ta có mười lá gan, đoán chừng hắn ta cũng không dám tùy tiện đến đây, hắn ta dám đến, là vì hắn ta chắc chắn Sở Cuồng Nhân bị phong ấn, chiến lực không bằng hắn ta.
Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác.
Tiêu Lâm Thiên giận không nhịn nổi, “Muốn chết!”
Nói xong, trong nháy mắt đã xuất thủ, một quyền đánh ra, uy áp bá đạo lập tức khóa chặt Lam Vũ, vừa ra tay chính là Chuẩn đế thuật vô cùng mạnh mẽ!
Lam Vũ không hề yếu thế, Quang Minh Quyền Trượng trong tay vung ra, đạo vận quang minh bạo phát, xuất thủ cũng là một môn Chuẩn Đế thuật.
Hơn nữa môn chuẩn đế thuật này của nàng là thuộc tính Quang Minh, cộng minh với Thần Thánh Quang Minh chi thể, bộc phát ra uy lực cực mạnh.
Đây là môn chuẩn đế thuật cho chính nàng sáng tạo!
Ba năm qua, nàng từng uống không ít Ngộ Đạo Trà, cộng thêm một số tư nguyên, đã nhiều lần nàng tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Môn chuẩn đế thuật là do nàng sáng tạo trong trạng thái ngộ đạo.
Oanh!
Hai cỗ lực lượng ầm vang va chạm, Lam Vũ lùi lại mấy chục trượng, khải giáp màu trắng bạc trên người nàng lóe ra đạo vận quang minh và từng đạo phù văn vô cùng huyền diệu, tuỳ tiện đánh tan tất cả trùng kích.
“Được phù văn của công tử gia trì, quả nhiên lợi hại.”
Lam Vũ cảm thụ được lực lượng trên khải giáp, cười nhạt nói.
Bộ khải giáp này vốn là một kiện Chí Tôn khí đỉnh phong, nhưng thời gian trước, Sở Cuồng Nhân dùng phù văn tăng cường, đã không kém hơn Thánh Vương khí.
“Lại đến!”
Lam Vũ quát lạnh một tiếng, chủ động xuất kích.
Hai đại thiên kiêu đánh lên, gió tuyết giăng đầy trời.