← Quay lại trang sách

Chương 469 Trời đã sáng, ta muốn lưu, ai cũng không đi được, lật bài tử

“Mặc dù ngươi nói là sự thật, nhưng như vậy cũng không thể che giấu chuyện người đột nhập vào Huyền Thiên tông đâu, nói đi, ngươi tới nơi này vì chuyện gì?”

Lúc nói chuyện, Sở Cuồng Nhân đã vận chuyển Động Tất Chi Nhãn.

Tin tức liên quan đến Ô Nguyệt Chuẩn Đế lập tức hiện lên.

“Ô Nguyệt, bản thể là dị thú Huyết Nhãn Nha, tu vi Chuẩn Đế, có thần thông Huyết Nhãn Chi Hoặc, tu Chuẩn Đế pháp Vạn Nha đại pháp...”

“Trạng thái trước mắt, hóa thân linh niệm...”

Trên võng mạc lóe lên tin tức khiến Sở Cuồng Nhân để ý.

Khóe miệng hắn không khỏi cong lên.

Quả nhiên, trên đời này không chỉ có hai vị Chuẩn Đế Hải Nguyệt, Trường Quang, cho dù mười lăm vạn năm không người xưng đế, nhưng qua nhiều năm như thế, dù sao cũng tích lũy số lượng Chuẩn Đế nhất định.

Đừng nói đến thời kì Thượng Cổ, Viễn Cổ nữa.

“Sở chưởng môn, tuổi còn trẻ đã là Vô Thượng Thánh Nhân, từ xưa đến nay, bản lĩnh này có thể xưng đệ nhất, hơn nữa có thể chấp chưởng một đạo thống ngay ngắn rõ ràng như vậy, đúng là bất phàm, tại hạ bội phục...”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế muốn kéo quan hệ với Sở Cuồng Nhân trước, nếu như có thể, bà ta càng muốn hòa bình giải quyết ủy thác của Trường Cầm Thánh Vương.

Lúc này, Sở Cuồng Nhân đưa tay, trước mặt xuất hiện một tờ giấy và một cái bút, Ô Nguyệt Chuẩn Đế không hiểu ý nghĩa, hơi nghi hoặc.

“Nơi này có giấy bút, nếu như ngươi đặc biệt tới khoa trương ta, thì viết lời tán dương xuống, sau đó rời đi, sau này có thời gian, ta sẽ từ từ nhìn.” Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói.

Nghe thấy hắn nói lời này, khóe miệng Ô Nguyệt Chuẩn Đế co giật hai lần.

Mình đang phí lời rồi?

“Sở chưởng môn nói đùa, tại hạ là Ô Nguyệt, hôm nay đến đây là muốn làm thuyết khách cho đám người Huyền Hoàng Thần Cung.”

“Được rồi, ngươi có thể rời đi.”

Sở Cuồng Nhân đưa tay ngắt lời Ô Nguyệt Chuẩn Đế.

“Ngươi...”

Sắc mặt Ô Nguyệt Chuẩn Đế trầm xuống, có chút không dễ nhìn, “Sở chưởng môn liên tiếp đuổi ta rời đi, không khỏi quá vô lễ đi.”

“Đây là chỗ của ta, ngươi không mời mà đến, là vô lễ, đám đạo thống Huyền Hoàng Thần Cung và Huyền Thiên tông ta không chết không thôi, ngươi lại muốn cho làm thuyết khách cho bọn họ, đây là vô nghĩa, vô lễ lại vô nghĩa, ta chỉ đuổi ngươi rời đi, đã vô cùng khách khí rồi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Ô Nguyệt Chuẩn Đế lập tức á khẩu không trả lời được.

Một lát sau, bà ta hít sâu một hơi, “Xem ra công phu miệng lưỡi của Sở chưởng tuyệt không thấp hơn tu vi của ngươi.”

Bà ta tiến lên một bước, thân thể vốn không có chút khí tức nào lập tức bộc phát ra một cỗ khí thế kinh khủng vô biên, nghiền ép về phía Sở Cuồng Nhân.

“Vậy ta nói thẳng, mấy đạo thống Huyền Hoàng Thần Cung kia, Ô Nguyệt ta bảo vệ, như vậy đã đủ rõ ràng chưa!”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế vạch mặt, băng lãnh nói.

“Nói nói nhảm nhiều quá, trực tiếp như thế không phải tốt sao?”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, trên người xuất hiện một cỗ kiếm chi đạo vận sắc bén, uy thế ngang với Ô Nguyệt Chuẩn Đế!

“Vậy ta cũng nói thẳng, mấy đạo thống Huyền Hoàng Thần Cung kia, ta diệt định rồi, người nào cũng không giữ được!”

Uy thế của hai người chống cự lẫn nhau, nhưng không có tiêu tán, ngoại trừ hư không xung quanh hai người có chút vặn vẹo ra, những nơi còn lại trong Huyền Thiên tông đều không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Có đệ tử vẫn khò khè ngủ say, tuyệt không biết tại nơi cách mình không xa, có hai vị đại lão đang đối đầu.

Dưới tinh không, khí tức của hai người Sở Cuồng Nhân và Ô Nguyệt Chuẩn Đế lưu chuyển, cách không giằng co, không ai nhường ai.

Một người là tuyệt đại thiên kiêu, mới tấn thăng đến Vô Thượng Thánh Nhân.

Một người là hóa thân của một vị Chuẩn Đế không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Hai người đều là cường giả tuyệt đỉnh đương thời ít có.

“Muốn bảo vệ mấy đạo thống kia, sợ rằng ngươi còn chưa đủ tư cách?”

Côn Ngô kiếm bên hông Sở Cuồng Nhân khẽ run một tiếng, kiếm chi đạo vận bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt, đè ép khí thế của Ô Nguyệt Chuẩn Đế.

Đối phương chỉ là một đạo hóa thân linh niệm mà thôi.

Cho dù có thể phát huy ra chiến lực Thánh Vương, nhưng đối mặt với Sở Cuồng Nhân, căn bản không đáng chú ý, không biết có thể đón đỡ được một kiếm của hắn không.

Lúc này, trong màn đem đen kịt có một tia nắng ban mai vạch phá.

Tầng mây cuồn cuộn, ánh bình minh vừa ló rạng.

Trời, đã sáng.

Sở Cuồng Nhân nhìn thấy vậy, thản nhiên nói: “Thời gian, đến rồi.”

“Sở Cuồng Nhân, xem như ngươi lợi hại, nhưng ta đã nói qua, ta nhất định bảo vệ mấy đạo thống kia, nếu ngươi dám đến, vậy thì đánh với ta một trận đi!”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế từ tốn nói.

Bà ta biết hôm nay không đàm phán được cái gì, đạo hóa thân linh niệm này của bà ta căn bản không phải đối thủ của đối phương, cho nên muốn rời đi.

“Ha, quẳng xuống mấy lời tàn nhẫn xong là muốn đi, suy nghĩ hão huyền.”

“Ta muốn đi, trên đời này không ai có thể ngăn cản được.”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế vừa nói xong, đạo hóa thân linh niệm này liền hóa thành hàng trăm con quạ đen bay ra bốn phía.

Mỗi con quạ đều là một đạo linh niệm của bà ta, chỉ cần còn một con còn sống, cỗ hóa thân linh niệm này của bà ta sẽ không tiêu vong.

“Nếu ta muốn lưu, người nào cũng không đi được.”

Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói, giơ bàn tay lên, trong nháy mắt một cỗ niệm lực vô hình khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ khu vực này.

Tất cả quạ đen đều bị niệm lực giam cầm giữa không trung.

Trong mắt quạ đen lộ ra vẻ bối rối.

“Ngươi làm cái gì?!”

“Để bản thể của ngươi tự mình đến lãnh giáo một chút đi.”

Sở Cuồng Nhân nói, sau đó niệm lực vô hình khẽ động.

Trên trăm con quạ đen hóa thành khói đen tán đi.

Sau khi thành Thánh, từ linh hồn đến tử khí của Sở Cuồng Nhân đều được cải tạo, tiềm lực trưởng thành đề cao mạnh, lực lượng linh hồn cũng tăng cường không ít, vốn linh niệm đã viễn siêu Thánh Vương, bây giờ càng đạt đến cường độ không thể tưởng tượng được.

Hiện tại, chỉ dùng linh niệm, hắn đã có thể nhẹ nhàng giết phần lớn Thánh Vương, nếu cộng thêm thủ đoạn phù văn, cho dù Thánh Vương thất bộ đứng đầu cũng không chống được mấy hiệp.

Giết vài con quạ đen, là chuyện dễ như trở bàn tay.

...

Trong U Minh cốc.

Trong nhà gỗ, một tiếng rên rỉ vang lên.

“Khá lắm Sở Cuồng Nhân, đã như vậy, để bản thể của ta sẽ đánh với ngươi một trận, nhìn xem ngươi làm sao ngăn được Chuẩn Đế chi uy!”

Thương Khung tinh, bên ngoài Huyền Thiên tông.

Từng đạo linh niệm phun trào, dòm ngó về phía Huyền Thiên tông.

Hôm nay.

Chính là ngày Sở Cuồng Nhân xuất thủ đối phó năm đại đạo thống.

Linh niệm của mọi người đi vào Huyền Thiên tông, vừa hay nhìn thấy Sở Cuồng Nhân mới diệt hóa thân của Ô Nguyệt Chuẩn Đế đang đứng trên một ngọn núi.

Hắn đứng trên đỉnh núi, tia nắng ban mai rơi trên người hắn, giống như phủ một tấm lụa mỏng màu vàng, tăng thêm mấy phần thần thánh trang nghiêm.

Lúc này, một đạo bạch quang lướt đến.

Là Lam Vũ.

Trong tay nàng cầm năm khối mộc bài.

Mọi người không hiểu ý nghĩa.

Không phải nói muốn đi diệt năm đại đạo thống sao?

Đây là đang làm gì vậy?

“Công tử, đã lấy được đồ rồi.”

Lam Vũ đặt năm khối mộc bài trước mặt Sở Cuồng Nhân.

“Đến, ngươi chọn một khối đi.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Lam Vũ tiện tay lật một khối mộc bài, trên đó viết mấy chữ màu đỏ... Hoàng Tuyền phủ!

“Vậy diệt Hoàng Tuyền phủ trước đi.”

Sở Cuồng Nhân hững hờ nói, mà mấy đại năng thấy cảnh này, nghe thấy lời hắn nói lại có cảm giác như nằm mơ giữa ban ngày.

Vận mệnh của mấy đạo thống đỉnh phong lại phụ thuộc vào mấy tấm mộc bài nho nhỏ này?

Người ta lật cái nào thì diệt cái đó.

Trên đời này còn có chuyện hoang đường hơn sao?

Lúc này, đã thấy Sở Cuồng Nhân đưa tay ngưng tụ linh lực trong thiên địa, một vị Cổ Phật vạn trượng bay lên không trung, phật quang như sóng triều phun trào.

Chính là đế thuật Như Lai Vãng Sinh Chú.

Chỉ Như Lai pháp tướng đưa tay đánh ra một chưởng về phía hư không, mà lực lượng trong một chưởng này giống như đúc lực lượng trong một chưởng đã diệt cổ chiến trường.